Chương 487: Coca
Chương 487: Coca
Ngày đó Tề Thiên hằng coi đó là nhục nhã, hắn giận đến phát điên, thề sẽ trả thù, bắt Khương Ninh trả giá.
Về sau, do Trương Trì ăn vụng bữa sáng của hắn, còn nhắn tin đòi hắn đặt đồ, Tề Thiên Hằng bị đùa giỡn điên cả lên mới chuyển mục tiêu.
Bên cạnh, một nam sinh kiêu ngạo đáp: “Có bản lĩnh thì có ích gì, cái loại hình thức ấy bị ăn một quả Vương Bát Quyền của ta là quỳ xuống xin tha liền.”
“Ba cái thứ võ mèo ấy thì còn kém lắm!”
Vốn hắn đang có xu hướng hạ thấp Khương Ninh, nhưng mà Tề Thiên Hằng càng nghe càng tối mặt.
Tề Thiên Hằng từng học tán đả, lần trước biết chuyện đồ ăn sáng bị Trương Trì lớp 8 ăn vụng mất, liền lôi võ ra đi đến kí túc nam tính sổ với hắn, kết quả lại bị Trương Trì cho một quả Vương Bát Quyền.
Phải về nhà nghỉ ngơi mấy ngày mới hết sưng tím.
Giờ lại nghe tên này nói vậy, ánh mắt liền xấu đi, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Sao, người coi thường ta à?”
Triệu Hiểu Phong quan sát tình hình, bụng nghĩ thôi xong, tức thì nhớ ra nguyên do.
Hắn vả một cái lên đầu thằng kia, ra hiệu cho hắn đừng nói gì cả.
Để xoa dịu bầu không khí, vớt vát mặt mũi cho Tề Thiên Hằng, Triệu Hiểu Phong vội nói: “Trương Trì không hề tầm thường, hắn là dân thể thao, sức khỏe vốn đã rất tốt.”
Để khiến thất bại của Tề Thiên Hằng trông có đầu đuôi ngọn ngành, hắn liền tâng bốc Trương Trì.
“Trương Trì rất mạnh, lần trước ở trên sân vận động, ta thấy hắn hít đất bằng một tay được những hai mấy cái!”
“Mạnh thật đấy!” Nam sinh giơ ngón cái.
Đứa còn lại tâng bốc tiếp: “Lần trước ta thấy hắn đánh nhau ngoài cổng trường, hắn thể hiện sức mạnh đánh liền tù tí hơn bảy chục phút, xong chuyện còn nhảy tường trèo vào, chạy quanh trường hơn ba mươi vòng!”
“Sức mạnh thể chất giữa người với người vốn không giống nhau.”
Ba đứa ra sức tâng bốc Trương Trì, coi hắn như một chiến thần.
Cuối cùng Triệu Hiểu Phong tổng kết lại: “Sức mạnh của hắn rất khủng, cả cái trường này, không cả cái thành phố này chắc chỉ có Thiên ca là địch được hắn.”
Cả ba đưa tâng bốc lung tung, đứa nào tinh một tí là nghe ra ngay đang nịnh Tề Thiên Hằng, thật đúng buồn nôn, nhưng Tề Thiên Hằng lại thấy thoải mái lạ thường.
Kệ chúng nó nói thật hay dối, chúng đang khen hắn kìa!
Thoải mái thật, thích thật!
Tề Thiên Hằng vô cùng đắc ý mà nói: “Các anh em, cũng sắp rồi đấy, đến lúc đó sẽ chơi thật vui vẻ với Trương Trì.”
Ân oán giữa hắn và Trường Trì đã kéo dài nhiều tháng, trước đây vẫn rất hiền từ với nhau, có lẽ Trương Trì tưởng hắn quên rồi.
Nhưng hắn chưa quên, ngày đấy là lo đủ điều mới dây dưa đến bây giờ, tránh cho đánh cỏ động rắn.
Nhớ lại nhục nhã khi ấy, Tề Thiên Hằng lại giận dữ vô cùng, mắt sắc lém như rắn độc.
Một đứa cười nói: “Ta đoán Thiên ca sẽ không tha cho hắn, các cụ có câu, chó cắn thì không kêu!”
Sắc mặt Triệu Hiểu Phong trở nên kì lạ, tức thì hắn lại vả lên đầu tên đấy một cái tát: “Không khéo nói thì câm mồm.”
…
Ở khu vực thi tầng hai.
Đan Khải Tuyền vừa làm xong bài, bắt tréo chân, nhìn các bạn đầy mỉa mai.
Họ còn đang cặm cụi làm bài, Đan Khải Tuyền rất đắc ý, hắn đã hoàn thành đề một cách nhanh chóng nhẹ nhàng.
Bấy giờ, hắn cảm tưởng mình đang ở trên đỉnh cao, nhỏ giọng nói: “Sao mọi người hãy con làm thế, ta buồn ngủ quá.”
Hắn thấy mình vượt trội hơn tất cả các bạn xung quanh, dù sao thì lần thi tới hắn sẽ đi thi ở một số khu vực thi tầng 1.
Các học sinh trong khu vực thi này đã bị hắn bỏ xa!
Không thể bắt kịp hắn nữa.
Trong khu vực thi, chưa thấy ai nộp bài sớm, Đan Khải Tuyền giơ đi xin nộp bài.
Giáo viên đồng ý, hắn đi ra khỏi phòng đầy ngạo mạn.
Khi hắn đi xuống tầng, lôi điện thoại ra, nhìn thời gian mới nhận ra hãy còn sớm.
Hắn, Mã Sự Thành, Quách Khôn Nam và Nghiêm Thiên Bằng đã hẹn ăn gà om nấm, còn năm phút nữa là đến giờ.
“Hay là vào quán đợi trước nhỉ?”
Đan Khải Tuyền đang suy nghĩ chợt thấy hai con người đứa cao đứa thấp đang từ cầu thang xuống.
Đứa thấp là Quách Khôn Nam, nhưng hắn không lùn, cũng cơ 1m78, nhưng so với Nghiêm Thiên Bằng cao trên 1m9, vạm vỡ như gấu thì trông bé tí.
Hai đứa xuống xong, Đan Khải Tuyền còn thấy Trường Trì lớp mình cũng đi theo Nghiêm Thiên Bằng.
Đan Khải Tuyền thấy lạ: “Các người sao lại?”
Quách Khôn Nam giải thích: “Thiên Bằng mời Trương Trì đi ăn chung.”
Nghe vậy, Đan Khải Tuyền không tin lắm, tuy Nghiêm Thiên Bằng to con nhưng lại là đứa bủn xỉn nhất mà Đan Khải Tuyền từng thấy.
Trương Trì cười rạng rỡ, hắn cho Thiên Bằng chép bài, nên xin đi ăn ké là đồng ý luôn.
Đợi thêm một phút nữa, Mã Sự Thành cũng đi ra.
“Nhanh lên nào, không quán lại đông.” Đan Khải Tuyền thúc giục, bọn họ đều nộp bài sớm, lúc này chẳng có mấy ai, nhưng để đến lúc quán đông thì có khối chỗ mà ngồi.
Bọn họ đang ra cổng trường, giữa đường, gặp bạn Lư Kì Kì cùng lớp.
Nghiêm Thiên Bằng gặp người trong lòng thì vội ra bắt chuyện; “Kì Kì thi xong rồi à?”
“Phải.” Điểm Lư Kì Kì không cao lắm, môn thi hôm nay có nhiều câu không biết làm, chỉ vội viết cho xong rồi nộp bài sớm để về trọ.
Nghiên Thiên Bằng nhìn nàng, mời mọc: “Ta dắt Kì Kì đi ăn gà om nấm bồi bổ nhé.”
Nàng nhìn sang chỗ khác, do dự đáp: “Ta không mang tiền, làm sao giờ?”
Nghiêm Thiên Bằng dạy bảo rằng: “Người ẩu quá, thôi ta đành đi ăn một mình trước vậy.”
Nói xong, hắn và bọn kia rời đi.
Lư Kì Kì đứng nguyên tại chỗ, thằng này bị điên à?
…