Chương 498: Hắn được không? (2)
Chương 498: Hắn được không? (2)
Cầu lông hóa thành một cái bóng màu trắng, nghiêng lên bầu trời, lập tức bay lên cây.
Du Văn vung một kích, phát hiện không thấy bóng đâu: “Bóng của ta đâu, bóng của ta đâu?”
Du Văn đặc biệt nghi ngờ.
Hoàng Trung Phi chỉ chỉ trên cây.
Du Văn ngẩng đầu nhìn lại, cành đại thụ đầy lá, trên cành lá xanh mướt có một quả cầu lông màu trắng.
Đây là cây bách dương, thân cây đặc biệt tráng kiện, trong sân trường Tứ Trung trồng rất nhiều cây.
“Cái này, cái này nên làm cái gì bây giờ?” Du Văn trợn tròn mắt, cầu lông mới vừa đổi, còn rất mới.
Nếu để nó treo trên cây, trong lòng luôn có chút không thoải mái, chớ nói chi là Du Văn còn có chút chứng OCD.
Hoàng Trung Phi nhìn ra một phen, độ cao cầu lông, đại khái khoảng ba bốn mét.
Hắn đi tới, dùng vợt khoa tay múa chân, còn kém khoảng cách thật xa.
Du Văn hỏi Thẩm Thanh Nga: “Hai người có cách nào không?”
Thẩm Thhắn Nga nói: “Dùng đá đập thử xem.”
Giang Á Nam nói: “Chúng ta có thể lắc cây, lắc nó xuống.”
Được rồi, Á Nam, phương pháp của ngươi loại trừ trước. "Du Văn nhìn thân cây tráng kiện kia, trước tiên bỏ ý nghĩ.
Căn bản không lắc nổi.
Du Văn tìm đá ở gần đó, đáng tiếc gần đây là đất xi măng, xung quanh cây đại thụ là bãi cỏ nhỏ, căn bản không có đá.
Nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên cúi đầu nhìn vợt cầu lông trong tay.
“Ta có thể vợt cầu lông đập vào nó rồi và thả nó xuống không?” Nàng nảy ra ý tưởng.
Thẩm Thhắn Nga: “Vợt cầu lông khá lớn, nhất định có khả năng thực hiện.”
Nghe vậy, trong lòng Du Văn tăng thêm vài phần tin tưởng.
Nàng nói với lớp trưởng đang nghĩ biện pháp: “Lớp trưởng, ngươi ở bên cạnh trông chừng, ta phụ trách lấy nó xuống.”
Du Văn cầm vợt cầu lông, giơ lên thật cao, nhắm ngay cầu lông trên cành cây.
Để vung thêm cao, nàng còn cố ý nhảy một cái, “Vù vù” vợt ném lên, vừa hay trúng cầu lông.
Quả cầu lông rơi xuống ngay lập tức.
Giang Á Nam kích động nói: “Văn Văn, ngươi quá chuẩn!”
Vẻ mặt Du Văn đắc ý, vừa rồi biểu hiện hoàn mỹ, nàng tự nhận là đã dựng hình tượng lên.
Kết quả thì sao, nụ cười trên mặt Du Văn, còn chưa tồn tại một giây, đã ngưng trệ.
Cầu lông đúng là bị đánh rơi, nhưng mà vợt cầu lông thì đang treo lên.
Bầu không khí vui vẻ, thì lại lạnh xuống với tốc độ nhanh chóng.
Thật quá đáng.
Du Văn cực kỳ xấu hổ: “Làm sao bây giờ?”
Nếu lúc trước bỏ qua không lấy quả cầu xuống, còn có thể lựa chọn buông bỏ, dù sao giá cả cũng không đắt.
Nhưng hiện tại vợt đã treo lên, tuyệt đối không thể từ bỏ, nếu không sẽ tổn thất thảm trọng.
Mọi người là học sinh trung học bình thường, vợt cầu lông không rẻ.
Giang Á Nam thử dò xét nói: “Nếu không, thử lại lần nữa?”
Du Văn vừa nghe lời này thì vội vàng từ chối, nàng có bóng ma tâm lí, không dám thử lại.
Lỡ như lại treo lên một cái phách, chẳng phải là thảm hại hơn sao?
Bên kia sân thể dục, Trương Trì cầm vợt bóng bàn đi qua, Giang Á Nam vừa thấy Trương Trì, vội vàng nói: “Trương Trì, có thể giúp một tay không?”
Trương Trì là ủy viên thể dục của lớp bọn họ, đừng thấy danh tiếng của Trương Trì trong đám nam sinh rất kém cỏi, nhưng mà, góc độ nữ sinh thì khác, lại chưa từng ở chung, trước đây Giang Á Nam từng tiếp xúc ngắn ngủi, cảm giác Trương Trì tạm được, rất có trách nhiệm.
Trương Trì nhìn theo ánh mắt mấy người, phát hiện trên cây có vợt cầu lông.
Hắn xung phong nhận việc: “Ta giúp các ngươi lấy xuống.”
Chỉ thấy hắn cầm vợt bóng bàn, vợt vô cùng cũ nát, đệm bên ngoài vợt cũng không còn, chỉ còn lại tấm ván gỗ trụi lủi.
Trương Trì nắm vợt, nhanh chóng chạy về phía cây cối, chờ ngươi chạy đến bên kia, lòng bàn chân đạp một cái, nhảy dựng lên, thân thể bay lên trời, chạm về phía vợt cầu lông.
Chỉ tiếc, độ cao ba bốn mét, hắn còn kém một khoảng cách rất dài.
Mấy tỷ muội Du Văn thất vọng.
Trương Trì không cam lòng, lại nhảy vài lần, vẫn không chạm tới được.
“Ngươi có muốn lấy vợt cầu lông thử xem không.” Du Văn nói như vậy.
Trương Trì nhận lấy vợt cầu lông, hắn thử xúc cảm, chạy lấy đà.
Lần này vẫn kém một đoạn.
Hắn bất đắc dĩ nói:”"Không được, nếu không tìm cành cây rồi làm đi.”
Ánh mắt hắn tìm kiếm bên cạnh.
Mấy người Du Văn cũng không có biện pháp, cách thời gian cuộc thi bắt đầu không còn bao nhiêu thời gian.
Trong lòng các nàng lo lắng.
Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Nga nhìn thấy, Khương Ninh đẩy xe leo núi đi ngang qua bên này, phía sau xe còn có Tiết Nguyên Đồng lớp bọn họ đi theo.
Nhìn cặp tổ hợp này, trong lòng Thẩm Thanh Nga chợt rất buồn bực.
Nhớ rõ vừa tai Tứ Trung học, có một ngày tự học buổi tối, nàng nhìn thấy Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng cùng nhau về nhà, còn từng khinh thường, bởi vì trong mắt nàng, Khương Ninh dọn ra khỏi nhà bác cả, lựa chọn thuê phòng, chỉ là một loại biểu hiện không thành thục.
Khi đó, nàng cũng không để Tiết Nguyên Đồng vào mắt.
Kết quả Tiết Nguyên Đồng thi đứng đầu toàn thành phố.
Khương Ninh cũng đang trở nên ưu tú.
Thẩm Thanh Nga hối hận sao?
Có chút, lúc học trung học cơ sở, Khương Ninh đã giúp nàng rất nhiều, nàng rất hiểu ý của Khương Ninh, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng thích Khương Ninh, chưa từng có.
Nàng thưởng thức loại nam sinh thành tích tốt, cao cao lớn lớn, biết chơi bóng rổ, chứ không phải Khương Ninh bình thường không có gì lạ trước kia.
Chỉ là, rõ ràng không thích, vì sao còn có thể bởi vậy mà sinh ra dao động, giống như đồ vật vốn thuộc về nàng, bị người khác cướp đi.