Chương 527: Cuối cùng có leo rank không? (3)
Chương 527: Cuối cùng có leo rank không? (3)
Vương Long Long vội từ hàng ghế sau lao lên: "Mã ca, Mã ca, ngươi đi chậm thôi, bên ngoài đang mưa, ta che dù cho ngươi!"
…
Du Văn ném vỏ quýt ra hàng ghế sau.
Tình cờ thấy Trương Trì đang nghịch điện thoại, nàng liền nói: “Trương Trì, trợ cấp hộ nghèo sắp được giải ngân rồi đấy, đừng quên trả tiền cho lớp trưởng nhé."
Trương Trì nghe vậy liền không vui, trước khi nghỉ học, hắn đã vất vả trèo cây giúp Du Văn lấy vợt cầu lông, thế mà đến ly trà sữa trân châu, nàng cũng chẳng thèm mời hắn.
Ki bo đến mức này, khiến hắn không có ấn tượng tốt gì về Du Văn.
Giọng Trương Trì hơi khó chịu: "Biết rồi, đừng xen vào chuyện của ta."
Du Văn hiện tại cũng chẳng có ấn tượng tốt gì về hắn, chỉ buông một câu: "Biết là tốt rồi."
Nói xong, Du Văn liền bỏ đi.
Trương Trì bực bội nhìn theo bóng lưng Du Văn, thầm nghĩ chỉ vì chút tiền lẻ mà cứ thúc giục như người sắp chết.
Trương Trì hắn là kẻ không trả nổi tiền à?
Chờ khi làm thêm có lương, vài trăm nghìn một tháng là chuyện nhỏ.
Vì kế hoạch làm thêm, Trương Trì quyết định bẻ khóa mật khẩu wifi trước. Điện thoại hắn không có nhiều phần mềm khác, chỉ có nhiều công cụ bẻ khóa wifi, đây là do hắn tải về từ hàng ghế sau bằng ứng dụng "Kuaiya”.
Trương Trì thử từng cách một, bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai hắn: "Ngươi đã trả tiền cho lớp trưởng chưa?"
Người nọ nói xong, còn vỗ vai hắn.
Trương Trì quay đầu nhìn lại, thật là một khuôn mặt nữ thổ phỉ! Người đến là Trương Nghệ Phỉ cùng lớp, thuộc phe phái Bàng Kiều.
Tính toán vóc dáng đối phương, Trương Trì cau mày:
“Biết rồi, sắp trả rồi.”
Trương Nghệ Phỉ đe dọa: "Lớp trưởng là người tốt, nhưng chúng ta không phải người tốt, nếu mày muốn quỵt nợ, chúng ta sẽ không tha cho ngươi!"
Trong lòng Trương Trì căm phẫn:
“Mẹ nó, phiền chết đi được, chán!"
Trương Nghệ Phỉ chạy lên hàng ghế đầu hội hợp với Bàng Kiều.
Cuối cùng Trương Trì cũng được yên tĩnh trở lại, hắn tiếp tục nghiên cứu cách bẻ khóa mật khẩu wifi.
Hắn thử liên tục ba phần mềm nhưng đều vô hiệu, khi đang thử phần mềm cuối cùng thì cả lớp bỗng im bặt.
Trương Trì mải mê bẻ khóa, không để ý đến điều này, vẫn cúi đầu ôm điện thoại.
Lúc này, một bóng người đứng sau lưng hắn, ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn về bóng người đó.
Bạch Vũ Hạ vốn đang làm bài, cũng buông bút xuống.
Chỉ thấy bóng người đó gõ nhẹ đầu Trương Trì.
Lúc này, Trương Trì đang vô cùng nghiêm túc chơi điện thoại, bỗng bị quấy rầy, khiến hắn nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Hắn vô cùng phẫn nộ, gầm lên:
"Mẹ nó, thử đụng ta lần nữa xem!"
Khuôn mặt Trương Trì vặn vẹo, mũi phình to, lồng ngực phập phồng như núi lửa phun trào, hắn chịu không nổi nữa!
Hắn đột nhiên quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trương Trì run lên, khuôn mặt phẫn nộ như sư tử bỗng chốc biến thành linh cẩu kẹp đuôi, hắn lắp bắp: “Nghiêm, Nghiêm, Nghiêm lão sư?”
Nghiêm lão sư nghiêm mặt.
Học sinh lớp 8 nghẹn cười, Đổng Thanh Phong đập bàn, sắp cười ngất.
Đó là chủ nhiệm khối 11. Nghiêm lão sư đấy!
Ai mà không biết tiếng Nghiêm lão sư đáng sợ thế nào?
Hắn đã nhiều lần dẫn người ra ngoài trường bắt học sinh trốn học đi chơi net. Bình thường, sắc mặt hắn luôn nghiêm túc, chưa từng có học sinh nào thấy hắn cười.
Không ít học sinh sau lưng gọi hắn là "Diêm vương gia", đủ thấy mức độ đáng sợ của hắn như thế nào.
Hôm nay, Nghiêm lão sư bị bị chính học sinh của mình là Trương Trì mắng, đây là cái chuyện gì thế này?
“Ngươi biết ta là ai không?" Nghiêm lão sư trừng mắt nhìn cậu.
Trương Trì run rẩy: "Là Nghiêm lão sư ạ.”
Chát!
Một tiếng tát giòn tan vang vọng khắp lớp học.
Lực tát mạnh đến mức khiến cho mặt của Trương Trì tê liệt.
Nghiêm lão sư mặt lạnh tanh, nói: "Ta là Diêm vương gia.”
Lớp trưởng nhìn đến choáng váng, hóa ra hắn biết học sinh gọi hắn bằng biệt danh này.
Đánh xong, Nghiêm lão sư lại hỏi một lần nữa: “Ngươi biết ta là ai không?”
Trương Trì thành thật nói: "Thầy là Diêm vương gia.”
Lại một tiếng "chát" vang lên.
"Tốt, dám gọi biệt danh này trước mặt ta, ngươi thật có gan!"
Thầy Nghiêm nhìn về phía lớp trưởng: "Thấy chưa, thấy chưa!"
Rồi chỉ vào Trương Trì: "Đi, theo ta đến văn phòng.”
Trương Trì bị giáo viên chủ nhiệm lớp dẫn đi, cùng với chiếc điện thoại mà hắn vừa chơi, mọi thứ bị tịch thu sạch sành sanh.
Các học sinh trong lớp 8 nhìn nhau bối rối.
Sau đó, cả lớp đồng thanh phì cười.
Thôi Vũ cười to: “Sao lại có người hài hước như vậy nhể?”
“Quá đỉnh, ta chỉ biết bái phục.”
Giọng hắn nói rất to.
Dư Văn ngồi ở hàng trước liếc nhìn Thôi Vũ, nhớ lại những trò cười trước đây của hắn, trong lòng nghĩ: 'Ngươi cũng không kém phần hài hước đâu.'
...
Trần Tư Tình quay lại hỏi Khương Ninh: “Hắn có bị sao không? Có bị đánh không?”
Khương Ninh trầm ngâm một lúc. Vì sự hiện diện của hắn, mọi diễn biến đều thay đổi nhiều, nhất là việc phát sinh những chuyện nhỏ bất ngờ. Trước đây, Trương Trì chưa từng bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt được.
Xét theo tính cách của thầy chủ nhiệm Nghiêm, Khương Ninh đáp: “Chắc cú là hắn bị đánh rồi.”
Trần Tư Tình không dám tưởng tượng cảnh hắn bị đánh, nàng nói: “Chắc chắn điện thoại cũng mất rồi, ta có một người bạn học ở huyện Đồ, trường của họ hễ phát hiện điện thoại là đập ngay.”
Khương Ninh không chắc chắn: “Không rõ lắm.”
Bạch Vũ Hạ đưa ra ý kiến của mình: “Đập điện thoại thì quá quắt quá, đó là tài sản cá nhân của học sinh mà, giữ lại rồi theo định kỳ mà trả lại thì hợp lý hơn nhiều.”