Chương 528: Rượt đuổi
Chương 528: Rượt đuổi
Trần Tư Tình nói: “Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta làm rất tốt, tịch thu điện thoại, cuối tuần mới trả.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 8, Đan Khánh Vinh, mặc dù lúc nào cũng cười rất nham hiểm lại còn thích đánh học sinh, nhưng về mặt nhân cách thì không thể chê vào đâu được. Trước kia, khi Trương Trì và Tề Thiên Hằng lớp 2 đánh nhau, ông ấy không những không chê cười trách móc mà còn dẫn hắn đến phòng y tế của trường.
Nghe đâu tiền thuốc men đều do Đan Khánh Vinh tự trả.
So với thầy Cao Hà Suất, ông ấy tốt bụng hơn nhiều.
Bạch Vũ Hạ nói: “Thầy Nghiêm là người rất nghiêm khắc, hơn nữa, Trương Trì không chỉ bị bắt vì chơi điện thoại…”
Nhớ lại phản ứng của Trương Trì khi bị thầy Nghiêm gõ đầu, Bạch Vũ Hạ cũng cảm thấy buồn cười.
“Thật là lúng túng.”
Trần Tư Tình vừa nói xong, nhìn thấy Tiết Nguyên Đồng đang cầm điện thoại, không khỏi kinh ngạc. Vừa nãy, Trương Trì bị thầy chủ nhiệm tát vài cái rồi bị dẫn đi, các bạn trong lớp bị sốc, không ai dám chơi điện thoại.
Vậy mà Tiết Nguyên Đồng lại dám công khai lộ liễu như vậy.
“Ngươi không sợ thầy Nghiêm sao?” nàng hỏi.
Tiết Nguyên Đồng tự tin đáp: “Không sao, ta có Khương Ninh rồi mà.”
Mỗi lần thầy sắp đến, Khương Ninh đều nhắc nhở nàng, Tiết Nguyên Đồng chưa bao giờ lo lắng bị tịch thu điện thoại. Nếu ở thời cổ đại, nàng chắc chắn sẽ chọn Khương Ninh làm hộ vệ của mình, bởi hắn thật hữu dụng mà.
Lớp học náo loạn một lúc.
Lớp trưởng Hoàng Trung Phi thấy các bạn đã đến đông đủ, nhân lúc còn 10 phút trước tiết học đầu tiên, hắn đứng lên từ chỗ ngồi.
Mọi người thấy hành động của Hoàng Trung Phi, lập tức hiểu có thông báo, không khí ồn ào dần yên lặng, cuối cùng gần như tất cả đều nhìn về phía Hoàng Trung Phi trên bục giảng.
Vương Long Long: ‘Ngươi thật tài giỏi!’
Hoàng Trung Phi nói: “Trước hết ta xin thông báo, sắp đến ngày kỷ niệm trường, kỷ niệm 60 năm thành lập trường Trung học số 4, để thể hiện phong thái học sinh, các khối lớp 10 và 11 sẽ tổ chức học Thái Cực Quyền.”
Các bạn học sinh: “???”
Vương Vĩnh hét lên: “Tại sao lại học Thái Cực Quyền cơ chứ, chẳng nhẽ chúng ta không thể học Hình Ý Quyền à?”
Mạnh Quế: “Ta muốn học Bát Cực Quyền.”
Thôi Vũ: “Bây giờ để ta biểu diễn một bộ Quân Thể Quyền, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”
Ngô Tiểu Khải: “Huấn luyện viên, ta muốn chơi bóng rổ!”
Quách Khôn Nam: “Tại hạ là Hoắc Nguyên Giáp ở Tân Môn, hãy để tại hạ xem thử.”
Thấy cuộc thảo luận đi lệch hướng, Hoàng Trung Phi vội giải thích:
“Thái Cực Quyền sẽ có giáo viên phụ trách giảng dạy, mỗi ngày sau khi tan học, mọi người tập trung trước tòa nhà giảng dạy, luyện Thái Cực Quyền 15 phút mới được giải tán.”
“Mọi người đừng vắng mặt, đến ngày kỷ niệm trường, mọi người sẽ biểu diễn Thái Cực Quyền trước toàn trường, sẽ có các cựu học sinh xuất sắc đến xem.”
Hoàng Trung Phi nói rất nghiêm túc, tuy nhiên một số học sinh lại nảy sinh tâm lý phản kháng:
“Tại sao lại chiếm thời gian nghỉ ngơi của chúng ta cơ chứ?”
“Thời gian tan học buổi chiều vốn đã ngắn ngủi rồi, bây giờ lại chiếm thêm 15 phút, liệu có ai còn muốn ăn cơm nữa chứ?”
Một số nam sinh không phục nói.
Thực ra trong lòng họ cũng có chút mong chờ trải nghiệm học Thái Cực Quyền tập thể, nhưng lại không hài lòng với hành vi cưỡng chế của nhà trường, họ cảm thấy như thể bị ép buộc ấy.
Có lẽ trong lòng họ luôn khao khát tự do, luôn muốn thách thức quyền lực.
Dư Văn là fan hâm mộ số một của lớp trưởng, liền lên tiếng bảo vệ hắn:
“Đây là quy định của nhà trường, các ngươi không phục thì đến gặp hiệu trưởng mà nói!”
“Ai sợ, ta đến trường là để học, không phải để làm mấy chuyện vớ vẩn!” Có người hét lên.
Trương Phi Nghệ đứng lên với thân hình cường tráng, dùng khí thế áp đảo các nam sinh khác:
“Đi đi, nhanh lên, ngươi không đi ta coi thường ngươi!”
Hoàng Trung Phi thấy sắp có tranh cãi, vội nói:
“Hiện tại tạm thời quyết định là vậy nhé, mỗi chiều sau khi tan học, ủy viên thể dục Trương Trì sẽ chỉ đạo mọi người tập trung.”
“Làm phiền ngươi rồi, Trương Trì.”
Vương Long Long: “Còn nói thế là sao, Trương Trì bị đưa lên văn phòng rồi mà.”
“Ta thấy, lớp trưởng ngươi hồ đồ rồi đấy.”
Lại bắt được sơ suất của lớp trưởng, Vương Long Long vội ghi nhớ, chuẩn bị về nhà ghi vào cuốn sổ nhỏ của hắn.
Hoàng Trung Phi ngượng ngùng: “Xin lỗi, vừa rồi mải nghĩ về việc cần thông báo, ta quê béng mất Trương Trì.”
Dư Văn dịu dàng nói: “Ai cũng có lúc phạm sai lầm mà, lớp trưởng ngươi đừng áy náy nhé.”
Rồi nàng quay lại, mắt nhìn thẳng vào Vương Long Long:
“Ngươi nói nhiều quá nhỉ, giỏi thì sao không làm lớp trưởng luôn đi?”
Vương Long Long nghĩ: 'Ngươi tưởng ta không muốn à?'
Nhưng Vương Long Long biết, không nên chấp nhặt với con gái, thắng thì chẳng được gì, thua thì mất mặt, nên học theo phong cách của Mã Ca, ngó lơ nàng.
Lúc này, Đổng Thanh Phong từ cửa lớp bước vào, hắn là ủy viên học tập kiêm đại diện môn Toán.
Các bạn học sinh chú ý đến tay hắn, chỉ thấy hắn cầm một chồng bài kiểm tra.
Những học sinh đang băn khoăn về Thái Cực Quyền, lập tức chuyển hướng chú ý.
“Điểm Toán có rồi à?” Đơn Kiêu thò đầu hỏi.
“Đúng vậy, Đơn Kiêu, cả lớp trưởng nữa, các ngươi giúp ta phát bài kiểm tra với nhé!”
Đổng Thanh Phong lấy ra một chồng bài kiểm tra, đưa cho Đơn Kiêu và lớp trưởng.
Để nhanh hơn, hắn chia ra vài chồng khác nhau cho những người khác.
Trần Tư Tình nhanh chóng cầm được bài kiểm tra, trên đó ghi 111 điểm, đúng như dự đoán, nàng không vui cũng chẳng buồn.
“Vũ Hạ, ngươi được bao nhiêu điểm?” Trần Tư Tình quan tâm đến điểm của bạn cùng bàn mình.