Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 535 - Chương 535: Toang Rồi, Bị Lộ Rồi

Chương 535: Toang rồi, bị lộ rồi Chương 535: Toang rồi, bị lộ rồi

Quách Nhiễm đột nhiên từ hành lang tầng ba xuống, bước đi nhẹ nhàng, lặng lẽ đến đội ngũ lớp 8.

Nàng dừng chân sau lưng Khương Ninh, đột nhiên gọi khẽ:

“Khương Ninh.”

Khương Ninh sớm đã cảm nhận có người sau lưng, hắn quay đầu lại, liền thấy nụ cười của Quách Nhiễm.

“Sao vậy, cô Quách cũng muốn học Thái Cực Quyền ạ?” Khương Ninh đùa, hắn nhìn Quách Nhiễm, nàng ăn mặc giản dị, dáng người trước sau thon thả quyến rũ.

Quách Nhiễm mỉm cười, ánh mắt trong trẻo:

“Ngươi có thể dạy ta được không?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Ngươi muốn học thì không thành vấn đề.”

Về Thái Cực Quyền, kiếp trước hắn đã từng học qua một lần, hơn nữa, hắn còn học rất nghiêm túc.

Nhiều học sinh học xong liền quên, nhưng Khương Ninh thì không, hắn đến khi tốt nghiệp vẫn nhớ rõ.

Thỉnh thoảng còn luyện tập vài lần, sau này xuyên qua tu tiên giới, hắn còn nhờ các trưởng bối trong tông môn, dung nhập linh lực, sáng tạo ra một môn thể thuật.

Quách Nhiễm dường như thật sự đang suy nghĩ.

Có vài học sinh hò hét, Thôi Vũ nói: “Cô Quách đừng học Thái Cực Quyền, mềm nhũn, toàn là hình thức, ta dạy cô một môn võ thực sự!”

Vương Long Long nói: “Thôi Vũ, ngươi đùa à?”

Thôi Vũ tự hào: “Trước đây trong thôn ta có một ông lão, ông ấy nói ta căn cốt thượng đẳng, là thiên tài luyện võ.”

“Sau đó ngươi có luyện võ không?”

“Không, mẹ ta kéo ta về nhà rồi.” Thôi Vũ ra vẻ tiếc nuối.

“Nhưng sau đó ta tự học thành tài, sáng tạo ra một môn võ học.”

Nói xong, Thôi Vũ nhảy ra, hai chân tách ra, đứng tấn như ngựa.

“Ha!”

Hắn múa quyền loạn xạ, trước mặt toàn là ảo ảnh của nắm đấm, đánh rất có uy lực.

Quách Nhiễm tròn mắt ngạc nhiên.

Vương Long Long hỏi: “Đây là quyền pháp gì vậy.”

Thôi Vũ nói: “Đây là Vương Bát Quyền.”

Lúc này, thầy chủ nhiệm Nghiêm đi ngang qua, mắt ông lóe lên sự nghiêm khắc, như thể sẵn sàng lôi một học sinh ra để lập uy.

Thôi Vũ vội vàng trở về vị trí của mình.

Quách Nhiễm thấy vậy, vỗ vai Khương Ninh:

“Ngươi luyện tập trước đi, ta ở phía sau cổ vũ cho ngươi.”

……

Giáo viên Thể dục Cố Vĩ đứng trước lớp 8 và lớp 9, bề ngoài là một người đàn ông cường tráng, trông như bất khả xâm phạm, không ai dám chọc, nhưng lúc này ông ấy nhìn hai lớp, trong lòng có chút lo lắng.

Lần trước trên sân vận động có người tập xà kép, bị ngã ngất xỉu, làm ông ấy sợ chết khiếp, may mà hô hấp nhân tạo cứu sống được.

Lần trước đi chơi xuân, lại có học sinh rơi xuống nước.

Thật là lắm chuyện phiền phức.

Cố Vĩ hô lớn: “Hôm nay chúng ta sẽ học Thái Cực Quyền thức thứ nhất - ‘Khởi Thế’.”

“Mọi người nhìn ta, nhìn ta nhé!”

Cố Vĩ đứng thẳng, làm động tác.

“Làm như ta đây nhé, khuỵu gối thả lỏng hông.”

Ông ấy dạy cũng khá chi tiết, học sinh cũng làm theo.

“Sau đó nhấc chân trái lên, đưa mũi chân lên.”

Cố Vĩ chỉ vào vài học sinh: “Là chân trái không phải chân phải!”

“Mũi chân để không, để không hiểu chưa.”

Ông ấy vừa nói xong, gần đó, Cao Hà Suất đang dạy học sinh lớp khác, nhấc chân dạy thì trượt chân suýt ngã.

Học sinh cố nhịn cười.

……

Mười mấy phút dạy học, mọi người chẳng học được bao nhiêu, đội ngũ liền giải tán.

Khương Ninh không quay về lớp, mà cùng Tiết Nguyên Đồng ra ngoài ăn.

Vì nhà trường chiếm thời gian để luyện Thái Cực Quyền, đã rút ngắn thời gian tan học buổi chiều, Khương Ninh đã sớm nói với dì Cố rằng mấy ngày tới bọn họ sẽ không về ăn tối.

Trên đường chính trong khuôn viên có rất nhiều học sinh, Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh đi dọc theo con đường nhỏ gần bồn hoa, bầu không khí xung quanh có chút yên tĩnh.

Tiết Nguyên Đồng nhỏ giọng nói:

“Lần trước, Bạch Vũ Hạ bảo là ở phía tây trường có quán canh thịt dê mới mở rất ngon, chúng ta đi ăn thử xem nha.”

“Được thôi.” Khương Ninh nhớ lại, dường như gần đây ở cổng trường có một quán canh thịt dê khá ngon, trước đây hắn từng đi ăn cùng Hoàng Ngọc Trụ những hai lần.

Mỗi tội là vị trí hơi hẻo lánh, từ trường đến quán mất mười phút đi bộ.

Cho nên quán chỉ mở được ba tháng rồi đóng cửa.

Sau này, dù Khương Ninh muốn ăn, hắn cũng không có cơ hội nữa.

Ra khỏi cổng trường, đi về phía tây vài phút, Tiết Nguyên Đồng nhìn quanh hai bên cửa hàng, đột nhiên nói:

“Khương Ninh, chúng ta đi sai đường rồi sao?”

Đây là lần đầu tiên nàng đến, chẳng lẽ lại dẫn đường sai ư?

“Không đâu, ở ngay phía trước, chúng ta đi học hàng ngày đều thấy mà.” Khương Ninh vẫn nhớ vị trí của quán.

“Ồ, Khương Ninh ngươi quan sát thật kỹ đấy.” Nàng hiếm khi tặng lời khen ngợi.

“Đương nhiên.”

Khi hai người đang đi, cách đó hai mươi mét, bạn học Hoàng Ngọc Trụ lặng lẽ đi bộ, hắn bình thường cũng hay về nhà ăn, hôm nay vì tập Thái Cực Quyền làm rối kế hoạch, nên ra ngoài ăn.

Trước đó, khi quán này được Bạch Vũ Hạ bàn luận, hắn tình cờ nghe thấy, nên muốn thử.

Hôm qua vừa mưa, Vũ Châu là một thành phố nhỏ, khu bốn này người đi lại không ít, đường không rộng, chỉ có một con đường lớn không rộng lắm, mỗi đoạn đường thường có ổ gà, trong ổ gà chứa đầy nước bùn.

Hoàng Ngọc Trụ cẩn thận né tránh những vũng nước, trước đây hắn từng bị xe đi qua 'tõm' một phát làm bắn đầy bùn, biết cảm giác đó thế nào tởn thế nào nên luôn cẩn thận.

Trong thế giới này, không phải ai cũng có ý thức tốt như hắn.

Phía sau, một chiếc xe điện lao vút qua.

Người lái xe là một phụ nữ bốn năm mươi tuổi, tóc uốn, mặt phủ lớp trang điểm dày.

Xe điện phóng nhanh, sượt qua người Hoàng Ngọc Trụ, làm bắn lên chút nước, may mà hắn né nhanh, nhảy vọt lên tránh nước, chỉ có vài giọt dính trên giày.

Hoàng Ngọc Trụ dừng bước, nhìn về phía trước, suýt chút nữa chửi thề.
Bình Luận (0)
Comment