Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Toang Rồi, Bị Lộ Rồi (2)

Chương 536: Toang rồi, bị lộ rồi (2) Chương 536: Toang rồi, bị lộ rồi (2)

Rồi hắn thấy, cách Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng một mét có vũng nước lớn, hắn trơ mắt nhìn chiếc xe điện lao qua vũng nước đó.

Vũng nước đang yên tĩnh, đột nhiên bắn lên, nước bẩn bắn tung tóe về phía Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng.

Khương Ninh mặc áo trắng, Tiết Nguyên Đồng mặc áo màu cam hồng, có thể dự đoán những vết nước bẩn sẽ bắn lên người họ.

Hoàng Ngọc Trụ không kịp kêu lên, chỉ cảm thấy tức giận.

Tại sao trong xã hội lại có nhiều người thiếu ý thức như vậy chứ?

Tuy nhiên, hắn nhìn thấy nước bẩn bắn lên giữa không trung, như thể hết đà, rơi xuống đất gần hai người mà không làm bẩn họ.

“May mắn thật.” Hoàng Ngọc Trụ thở phào.

Hắn không phải kiểu người vui khi thấy người khác gặp nạn.

“Thật đáng chết!” Hoàng Ngọc Trụ nhìn chiếc xe điện, người phụ nữ lái xe không hề dừng lại, dường như không để ý chút nào việc suýt làm bẩn người khác.

Tiết Nguyên Đồng được Khương Ninh che chở bên trong, những vệt nước suýt làm nàng sợ hãi.

Áo Khương Ninh là nàng mua, đây lần đầu hắn mặc!

“Thật đáng ghét!” Tiết Nguyên Đồng nghiến răng.

Khương Ninh cười, thực sự rất khó chịu.

Hắn khẽ động ngón tay, một đạo linh lực phóng ra.

“Ngươi còn cười, ngươi không tức sao?”

Tiết Nguyên Đồng thấy Khương Ninh thật kỳ lạ, nàng chợt nhận ra, chưa từng thấy hắn tức giận, luôn mang treo trên môi nụ cười.

Không giống nàng, mỗi ngày ít nhất phải tức giận một lần.

Vừa hỏi xong, nàng thấy phía trước, chiếc xe điện đi xa mấy chục mét đột nhiên mất kiểm soát, lắc lư dữ dội.

Rồi nó đột ngột lao sang bên, đổ ầm xuống.

Vì trước đó xe chạy quá nhanh, xe điện trượt trên mặt đất hơn một mét, trượt đúng vào một vũng nước.

Người phụ nữ lái xe, cả mặt vùi trong vũng nước, tóc ướt sũng, trông thảm hại vô cùng.

Hoàng Ngọc Trụ cảm thấy như trả được thù lớn, vui mừng khôn xiết.

Hắn từng nhiều lần bị bắn nước, thậm chí khi đi xe đạp địa hình, cũng bị xe điện làm bắn nước, trước đây hắn không có cách nào, chỉ có thể nhận lấy xui xẻo.

Giờ hắn thấy toàn thân thoải mái, không kìm được vỗ tay:

“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên.

Gương mặt trông như ba mươi tuổi của hắn hiện ra nụ cười thuần phác.

Tiết Nguyên Đồng chỉ vào tai nạn phía trước, hét lên:

“Khương Ninh, Khương Ninh, bà ta gặp báo ứng rồi!”

“Đúng vậy.” Khương Ninh đáp, gặp báo ứng chính là điều tất yếu.

Xe điện ngã thảm hại, người qua đường đều nhìn sang, nửa phút sau mới có người đến giúp.

Còn Khương Ninh, hắn thẳng tiến tới.

Hắn sao có thể đi giúp được chứ?

Hắn không phải Vương Long Long, đánh một gậy, rồi lại cho một trái táo ngọt.

Đi qua chiếc xe điện, đi thêm hai mươi mét, đến quán canh thịt dê.

Trước nồi canh, đứng một người đàn ông trung niên, bên trong ngồi một bà cụ mặt hiền từ.

Bà cụ mời chào khách: “Có canh thịt dê, có mì thịt dê, bánh nướng, các ngươi cứ gọi món.”

Khương Ninh trước đây từng đến đây, nhìn bảng hiệu trên tường:

Canh thịt dê 6 đồng/bát, bánh nướng 2 đồng/cái.

Giá không quá đắt, một học sinh bình thường, với 8 đồng là ăn no rồi.

Hơn nữa kỹ thuật cắt của chủ quán khá vụng, thịt dê cắt dày, khá hào phóng.

“Hai bát canh thịt dê, 4 đồng bánh nướng.” Khương Ninh nói.

Giống y như lần trước hắn đến đây.

Khác ở chỗ, Tiết Nguyên Đồng thêm vào:

“Chủ quán, mỗi bát thêm 5 đồng thịt dê!”

Nói xong, nàng đắc ý nhìn Khương Ninh, đôi mắt sinh động như đang nói:

"Ngươi lần trước không phải nói uống canh thịt dê chưa bao giờ thêm thịt sao?"

Lần này nàng thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

"Ta mời nhé." nàng nói.

Công việc của mẹ nàng thuận lợi, lương được tăng một ngàn đồng, nên cho nàng nhiều tiền tiêu vặt.

Tiết Nguyên Đồng lén dành dụm được một ít tiền.

Nàng không cần mua nhiều thứ, vừa khéo dùng để mời Khương Ninh ăn uống, mua đồ cho hắn.

Bà lão ngẩn ra một chút rồi đáp ứng, dẫn hai người vào ngồi.

"Bên đó có món ăn kèm, ớt xào đậu, rong biển xào, đều miễn phí, các ngươi cứ lấy."

"Cảm ơn bà." Tiết Nguyên Đồng cảm ơn.

"Đừng khách sáo, sau này thường xuyên đến nhé."

Bà lão thấy nàng sạch sẽ, rất đáng yêu.

……

Buổi tự học tối, lớp 8 xảy ra một chuyện.

Ủy viên học tập Đổng Thanh Phong, cầm USB của thầy giáo dạy tiếng Anh, sao chép tài liệu vào máy tính đa phương tiện trong lớp.

Hắn thấy cổng USB phía trước không đủ nhanh, định đổi sang cổng USB khác thì phát hiện trong hộp dưới bàn có thêm một thứ.

Đổng Thanh Phong nhà khá giả, ở thành phố, nhà có lắp đặt bộ định tuyến.

Hắn liếc mắt nhận ra thứ này.

"Từ khi nào lại có thêm bộ định tuyến rồi nhỉ." Hắn bối rối.

Đổng Thanh Phong đột nhiên đứng trên bục giảng, nhìn các bạn trong lớp, lớn tiếng hỏi:

"Dưới bục giảng có bộ định tuyến (router), các ngươi có biết không đấy?"

Dư Văn tò mò hỏi: "Bộ định tuyến là gì thế?"

"Đúng vậy, bộ định tuyến để làm gì vậy?"

"Tại sao lại bơi trên đường ()?" Giang Á Nam nói.

(

) Giang Á Nam nghe nhầm nên hiểu lầm. Vì mối liên hệ nằm ở từ “路由器” (lùyóuqì). Từ này trong tiếng Trung có nghĩa là bộ định tuyến. Tuy nhiên, khi tách các âm tiết trong từ này ra và đọc từng âm tiết riêng lẻ ta có:

“路” (lù): có nghĩa là "đường"

“由” (yóu): có nghĩa là "bởi vì" hoặc "thông qua"

“器” (qì): có nghĩa là "thiết bị"

Khi ghép lại, từ "路由器" (lùyóuqì) trở thành “lộ do khí” nhưng nếu tách ra như trên thì nó không có nghĩa rõ ràng trong ngữ cảnh bình thường.

Song, từ “由” (yóu) trong “路由器” (lùyóuqì) phát âm gần giống với từ “游” (yóu) có nghĩa là "bơi". Điều này tạo ra sự nhầm lẫn hài hước giữa “do" và "bơi". Chính vì sự đồng âm này mà có người sẽ hiểu nhầm từ “路由器” thành "bơi trên đường" và hỏi câu hài hước: “Tại sao phải bơi trên đường?”
Bình Luận (0)
Comment