Chương 540: Màn dạo đầu của hành động (3)
Chương 540: Màn dạo đầu của hành động (3)
Chỉ thấy hắn cầm một ly giấy nhìn là biết đắt tiền.
Đan Khải Tuyền nâng lên uống từng ngụm nhỏ, đây là cà phê kiểu Mỹ, hắn mua ly to mất 18 tệ.
Trước kia Đan Khải Tuyền chưa bao giờ uống thứ gì đắt như vậy.
Hắn vừa đi vừa uống, cố ý bước chậm đi từ ngoài vào cửa, là vì muốn khoe khoang thân phận của hắn.
Đan Khải Tuyến liếc nhìn Bạch Vũ Hạ, rồi giả bộ nói chuyện với Trần Tư Tư: “Đọc sách à?”
“Ừ.” Trần Tư Vũ hỏi, nàng phát hiện Đan Khải Tuyền đang cầm ly: “Uống trà sữa hả?”
Đan Khải Tuyền chờ câu này lâu rồi, hắn đáp: “Nồ, đây là cà phê, uống cho tỉnh táo.”
Hắn to ra chẳng có gì đặc biệt cả.
Tiết Nguyên Đồng hỏi Khương Ninh: “Cà phê có ngon không?”
Khương Ninh: “Đắng.”
“Ồ, vậy ta ăn thạch trái cây thôi.”
Nàng vẫn còn một hộp thạch trái cây chưa ăn.
Đan Khải Tuyền cầm ly cà phê đi xuống phía sau khoe khoang.
Ly cà phê này, Đan Khải Tuyền uống cả buổi tự học.
Tới gần giờ tan học.
Mã Sự Thành nhướng mày, nhìn chằm chằm điện thoại, biểu cảm hơi kích động.
Acc game của hắn bị phú bà kia mua rồi, trả giá 888 đồng.
Đây thực sự là một khoảng tiền lớn, không uổng công hắn bỏ ra mấy ngày cày.
Số tiền này có thể khiến người ta vui thật, nhưng vẫn chưa đủ làm hắn kích động.
Điều làm Mã Sự Thành cảm thấy kích động là, khi hắn giúp Mạnh Quế cài Google Play, dùng máy gia tốc.
Vì tìm máy gia tộc, trời xui đất khiến làm hắn mò tới một trang, bạn bè ở trang đó đang thảo luận một thứ mà hắn chưa từng nghe nói bao giờ.
Tựa như mở ra một thế giới mới.
Mã Sự Thành suy nghĩ về thứ kia: “Tiền ảo?”
Ngày 1 tháng Tư.
Chiều thứ Năm.
Thứ Năm mỗi tuần luôn khiến các học sinh lớp 10 của trường trung học số 4 vui vẻ, nốt thứ Năm thứ Sáu là đến hai ngày nghỉ vui vẻ.
Nhưng Khương Ninh biết rằng những ngày như này ngắn chẳng tày gang.
Một khi đã lên lớp 11, thì không phải tuần nào cũng nghỉ 2 ngày, mà tuần đầu với tuần ba là nghỉ hai ngày, hai tuần còn lại nghỉ một ngày, còn năm cuối chỉ có mỗi một ngày nghỉ thôi.
So ra, trường này còn nhân từ chán, một số trường tác phong học tập rất nghiêm chỉnh, ngay từ lớp 10 đã cho học sáu ngày trên tuần, thậm chí có trường một tháng được hai ngày nghỉ.
Cảnh Lộ chọc lưng hắn: “Khương Ninh, tuần này người đi đâu chơi vậy?”
Khương Ninh quay người lại, hờ hững nhìn người Cảnh Lộ.
Quần áo của nàng hơi bó, làm tôn bộ ngực.
“Ta đi khá xa.” Hắn nói.
Hắn đã nhờ Thiệu Song Song tìm được thông tin của một loại vật liệu, cần hắn đến tra xét.
Loại vật liệu ấy dùng để luyện chế phôi của Phi Kiếm, nên vô cùng quan trọng.
Tuy khương Ninh sa đọa vào thế tục, cả ngày hưởng lạc, nhưng chưa bao giờ lơ là việc tu luyện.
Hắn từng sống ở Tu Tiên giới, hiểu rất rõ quy tắc bản chất của thế giới đó chính là cá lớn nuốt cá bé.
“Vậy cũng tốt.” Cảnh Lộ nghe vậy không khỏi thất vọng.
Mấy hôm trước tiết Thanh Minh, nàng, Hà Thanh Đường cùng Khương Ninh cắm trại trên đồng bằng nhỏ trên đê sông, thật sự rất tuyệt vời.
Nhất là nồi thịt thỏ, nàng rất nhớ nó.
Vốn tưởng lần này lại có lần đi cắm trại nữa để cảm nhận được niềm vui khi ấy.
Suy cho cùng là nàng nghĩ nhiều.
Năm 12, có tổng cộng ba lần Thanh Minh, cơ hội như vậy có lẽ chỉ được ba lần thôi.
Khéo còn không đi với nhau được ba lần đấy cơ.
Lên đại học rồi số ngày gặp nhau sẽ còn ít nữa.
Nếu nghĩ như vậy, thì số thời gian vô tư vô lo cả đời sẽ ít vô cùng.
Nghĩ đến đây, Cảnh Lộ dâng lên một nỗi tiếc thương cảnh xuân tươi trôi quá nhanh.
Nỗi lo của người con gái dễ đến cũng dễ đi, nàng vùi chúng vào đáy lòng, hỏi một câu khác: “Trước kia người với Tiết Sở Sở chung làng à?”
Lần trước trên thảo nguyên nhỏ, Tiết Sở Sở làm Cảnh Lộ phải kinh ngạc vì nàng, một nữ sinh bình thường lại đẹp đến ngây ngất.
Khương Ninh đáp: “Ta với họ ở khác huyện thì sao mà chung làng được.”
“Nàng ấy và Đồng Đồng ở huyện nào, ở huyện Đồ hay Tân Hồng?”
Thành phố Vũ Châu có ba huyện, ba huyện này bao lấy khu vực thành thị từ ba hướng.
Khương Ninh ở thị trấn nhỏ huyện Cốc Dương, còn Tiết Sở Sở và Tiết Nguyên Đồng lại không rõ, và cũng chưa bao giờ đi hỏi.
“ Huyện Tân Hồng.”
“À rồi, ngày trước có quen nhau không?” Nàng bắt đầu thăm dò.
Khương Ninh là người tu tiên, nghe phát là ra ý định của Cảnh Lộ.
Nhưng mà hắn vẫn từ tốn giải thích cho nàng,
Nói được một nửa, điện thoại hắn rung lên.
Vừa khéo Cảnh Lộ cũng thu được nhiều thông tin, đang phân tích chúng.
‘Hóa ra Khương Ninh với Tiết Sở Sở vốn không quen biết, mình còn tưởng là thanh mai trúc mã cơ, hết hồn.’
Lập tức nàng hết lo: ‘Dù thanh mai trúc mã đi nữa thì đã sao chứ?’
‘Anime cũng nói rồi đấy, thanh mai trúc mã mới là kẻ thu thê thảm nhất!’
Khương Ninh bật màn hình, có người nhắn tin.
Trầm Thanh Nga nói: “Cho xin cái like đầu tiên trong khoảnh khắc, cảm ơn nhé!”
Phía bắc phòng học, ngay chỗ sát tường, Trầm Thanh Nga hít sâu một hơi, ngực phập phồng nhè nhẹ.
Nàng mới kết bạn Wechat với Khương Ninh gần đây thôi, trong lúc tham gia các tiết mục biểu diễn cho hoạt động chúc mừng trường.
Cũng vì suy nghĩ nào đó mà mãi không bắt chuyện với Khương Ninh, bỏ lơ hắn mấy hôm.
‘Khó quá.’ Trầm Thanh Nga nghĩ như vậy.
Quan hệ giữa người với người luôn kiểu như vậy, từ quen biết bình thường sang xa lạ, nếu muốn quen nhau lần nữa thì sẽ khó vô cùng, vì giữa cả hai đã có một vách ngăn.
Thậm chí còn khi giao tiếp hơn so với hai người lạ trước nay chưa từng quen.