Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 541 - Chương 541: Người Tham Gia Không, Ngươi Có Xem Không?

Chương 541: Người tham gia không, ngươi có xem không? Chương 541: Người tham gia không, ngươi có xem không?

Lần này nói chuyện với Khương Ninh là trùng hợp nàng tham gia hoạt động của quán trà sữa mới khai trương ngay cổng trường, chỉ cần share lên khoảnh khắc Wechat, đủ 50 cái like là được nhận miễn phí hai cốc trà sữa.

Nếu được nhận nàng chắc chắn sẽ chia cho Khương Ninh một cốc.

Nghĩ kĩ lại, ba năm cấp hai ở thị trấn, nàng đã được Khương Ninh giúp đỡ nhiều, nhưng chưa bao giờ mời hắn uống trà sữa, Trầm Thanh Nga có hơi xấu hổ.

Nàng thấp thỏm lo lắng hắn trả lời.

Khương Ninh xem khoảnh khắc Wechat của nàng rồi rep lại: “Không thể like được.”

Trầm Thanh Nga đọc xong tin nhắn thì thấy lạ: ‘Sao không like, chả nhẽ hắn còn giận mình, không muốn like cho mình?’

Mâu thuẫn ngày trước đã qua hơn nửa năm, lẽ nào hắn còn giận.

Rõ ràng nàng đã không so đo với hắn rồi mà.

Trầm Thanh Nga căng mày, không thể hiểu kí do.

“Không thể like cho ta à?” Nàng nói, tự dưng thấy hơi giận, nếu tin nhắm của Khương Ninh không làm vừa lòng nàng, thì nàng thề cả ba năm cấp ba sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện với hắn nữa.

Nàng có tự trọng, không muốn hạ giá.

Khương Ninh: “Ngươi ẩn bài với tài khoản của ta.”

Vẻ mặt nàng vô cùng khổ sở, lúc vừa kết bạn Wechat với Khương Ninh, sau khi chuẩn bị quản lí khoảnh khắc Wechat, rồi mới mở chính thức, để chứng tỏ nàng đang sống rất tốt.

Sau đó quên mất không mở công khai.



Khương Ninh like xong, thấy Cảnh Lộ còn đang suy nghĩ gì đó, hằn liền quay người lên.

Khương Ninh lướt khoảnh khắc Wechat và QQ.

Năm nay học sinh trên lớp chia làm hai phe, một phe chuyên xài QQ.

Gần đây Khương Ninh nhận được nhiều lời mời kết bạn của các bạn, hắn đều chấp nhận hết.

Kiếp trước Khương Ninh không giỏi giao tiếp, gần lúc tốt nghiệp, cũng chỉ kết bạn với vài đứa, thậm chí còn không thèm xem khoảnh khắc Wechat.

Đôi khi tan học về nhà, đêm tối yên ắng, cũng lại nhớ về thời học sinh, nhưng vì mất liên lạc, hắn không biết tình hình các bạn như nào.

Lần này trở về, coi như bù đắp những tiếc nuối ngày xưa.

Những tin QQ mới nhất là của một bạn nữ tên Lý Thắng Nam.

Lý Thắng Nam, Sủng Kiều, Vương Yến Yến và Trương Nghệ Phi chơi chung một nhóm.

Người trông mũm mĩm là người Khương Ninh thấy hay cầm điện thoại lên chụp trong lớp nhất.

Lý Thắng Nam viết một cái caption: “Các người có yêu gương mặt này không nào?”

Ảnh: Một ảnh selfie giơ tay chữ V.

Bên dưới có hơn bốn mấy like và một loạt bình luận.

Bài viết vừa đăng hai tiếng trước, với cái đà này khéo lượng like sẽ hơn một trăm.

Sủng Kiều: “Mặt này đi debut được rồi.”

Trương Nghệ Phi: “Đỉnh quá, ra đường nhớ phải bảo vệ tốt mình đấy!”

Ngoài ra còn có một đám nam sinh bình luận vào bài.

“Đẹp quá.”

“Em học cấp ba à?”

“Sao không rep inbox.”

Bình luận đang rất sôi nổi.

Bấy giờ, Mã Sự Thành bình luận: “Ai đấy? Trông cũng được đấy.”

Lý Thắng Nam: “Mù hay sao vậy, đây là ta!”

Mã Sự Thành: “Xin lỗi nha, ta nhìn không ra.”

Lý Thắng Nam đứng dậy, bắn ánh mắt cay độc xuống hàng sau.

Gần đó, Sủng Kiều và Trương Nghệ Phi nhất tề quay về sau, cái nhìn như của ác ma vực sâu.

Nhưng cũng chỉ nhìn có thế rồi thôi.

Dù đám Sủng Kiều máu chiến nhưng không ngu.

Những học sinh chúng bắt nạt như Miêu Triết, Ngô Tiểu Khởi, Thôi Vũ và Tống Thịnh hầu như là các học sinh bị cô lập trên lớp.

Sủng Kiều từng đánh nhau với Miêu Triết, bị Miêu Triết cào cho chảy máu mặt, từ ấy trở đi, nàng rất khi xích mích với Miêu Triết.

Điều này chứng tỏ, vẫn có những đứa mà chúng kiêng kị.

Mã Sự Thành thì chúng quen, mọi ngày vẫn rất ổn, nếu thực sự tức nhau thì khả năng đánh nhau to.

Bọn họ không sợ nhưng cũng không gây hấn trước.



“Các anh chị em lớp 8 ơi ta đến rồi.”

“Nay mang cho các người thứ hay lắm.”

Trầm Húc cười tươi khoác balo.

Gần đây, cứ cách vài tuần Trầm Húc lại sang lớp 8 để bán đồ.

Đồ của hắn đắt hơn đồ Taobao một tí, nhưng so ra vẫn rẻ hơn cửa hàng cạnh trường, hơn nữa được cái là đưa tiền là có hàng luôn nên vẫn có một tệp khách nhất định.

“Đây là sữa rửa mặt có thể làm sạch mụn, của hãng lớn đấy!”

“Ra siêu thị mua phải mất hai mươi tệ, nhưng ta bán chỉ có mười lăm tệ thôi.”

Trầm Húc giơ sữa rửa mặt lên, vừa ra hiệu vừa trình bày thông tin sản phẩm.

Chuyến này hắn bán được hai chai, thu được ba mươi tệ.

Hắn cười tươi rói, đi về phía sau lớp men theo bục giảng.

Mong còn có thể bán thêm mấy chai nữa, dù không bán hết thì đi ra cửa sau, chạy sang lớp một bán.

Nhưng lớp một là lớp thực nghiệm, giáo viên quản lí rất chặt, lần trước suýt chút nữa hắn bị chủ nhiệm lớp đấy Hồ Hậu bắt được, nên phải cẩn thận.

Trầm Húc xuống cuối lớp hô hào.

Truong Trì đang xem phim Mã Sự Thánh mở, hắn bị tịch thu điện thoại, không còn gì để chơi, đành xem người khác chơi đỡ buồn.

Trương Trì nhìn Trầm Húc, vô cùng ghen tị, nhìn con chó này kiếm tiền còn khó chịu hơn mình bị lỗ.

Nhất là khi hắn tìm việc trên mạng bị lừa mất mấy trăm nghìn, còn Trầm Húc lại kiếm tiền rất ổn định, tại sao chứ?

Trầm Húc đã bán hàng được một kì rồi, hắn nghiện kiếm tiền rồi à! Trương Trì sắp đố kị phát điên!

Hắn đợi Trầm Húc đi ngang qua, hỏi: “Ngươi bán hai chai đấy kiếm được bao nhiêu tiền?”

Nghe câu này, mấy đứa bên cạnh cũng đổ dồn chú ý.

Miêu Triết cũng nhìn sang, mọi người rất tò mò hắn có thể lãi được bao nhiêu.

Trầm Húc nói mơ hồ: “Không nhiều, đủ mua một cốc trà sữa.”
Bình Luận (0)
Comment