Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 586 - Chương 586: Kỵ Sĩ Của Ngươi (2)

Chương 586: Kỵ sĩ của ngươi (2) Chương 586: Kỵ sĩ của ngươi (2)

Bây giờ chuột đang chạy loạn trong lớp, không có dụng cụ, thật khó bắt.

Mã Sự Thành không chút hoảng hốt, hắn hét lên: Hồ Quân, không phải ngươi thích mấy thứ kỳ quặc này sao?"

Vương Long Long nói: "Đúng, đúng, Quân ca còn từng khoe nuôi chuột nữa, ngươi chắc chắn rất am hiểu đi, xông lên nào!"

Hồ Quân như một đại boss tối thượng, hắn nở nụ cười, từ từ đứng dậy, thản nhiên nói: “Giao cho ta đi, ta sẽ up ảnh nó lên nhóm lớp.”

Đúng lúc lớp trưởng đang đi họp, chắc chắn không có thời gian quan tâm đến nhóm lớp, hắn có thể thỏa sức khoe chiến lợi phẩm của mình.

Hồ Quân xoa xoa tay, đứng dậy khỏi ghế.

Hắn sẽ sẽ cho mọi người thấy thế nào là cao thủ bắt chuột.

Con chuột chạy tán loạn, chạy tới góc tây nam phòng học, nơi này chính là chỗ của Khương Ninh.

Trần Tư Tình sợ hãi, Bạch Vũ Hạ vôn luôn bình tĩnh, lúc này sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Theo phản xạ tự nhiên muốn tránh.

Trong lúc sợ hãi, Bạch Vũ Hạ chợt nhận ra Tiết Nguyên Đồng vẫn còn đang ngủ, trong mắt nàng vô cùng kinh ngạc.

"Lúc này rồi mà nàng vẫn có thể ngủ được sao?"

Khương Ninh mặt không chút thay đổi, hắn đã bố trí trận pháp xung quanh Tiết Nguyên Đồng, không chỉ có thể an thần cách âm, mà còn có tác dụng phòng hộ.

Chỉ cần nàng muốn ngủ, nàng có thể ngủ liên tục.

Hồ Quân ở hàng ghế sau, bước từng bước không nhận ra, chậm rãi tiến về trước.

Hắn đến, hắn chinh phục!

Nhưng, có những lúc, mọi chuyện không diễn ra theo logic.

Đan Khải Tuyền sau cơn hoảng loạn ban đầu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, tim hắn đập thình thịch, đập rất nhanh.

Hắn, sợ sao?

Con chuột kia thật lớn, đen thui, nếu bị cắn, chắc chắn phải đi bệnh viện tiêm phòng.

Tất nhiên hắn sợ rồi.

Nhưng trong lúc nguy cấp, Đan Khải Tuyền cũng nhìn thấy một tia hy vọng.

Bạch Vũ Hạ rất sợ hãi, động tác rất nhỏ của nàng, để lộ ra nỗi sợ hãi của nàng.

Nàng nhíu mày, hai tay nắm chặt, một cái nhíu mày một nụ cười của nàng, trong mắt Đan Khải Tuyền đều đẹp đến nao lòng

Làm sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng sợ hãi được chứ?

Trái tim Đan Khải Tuyền đập nhanh hơn, giống như tiếng trống mùa đông, giờ phút này, hắn như nghe thấy tiếng trái tim rung động, vang vọng trong tai như tiếng sấm sét.

Máu cả người hắn dồn lên, mang theo sức mạnh vô tận.

Đan Khải Tuyền nắm chặt nắm đấm, sự nhát gan, sợ hãi của hắn, toàn bộ biến mất.

Thay vào đó là lòng dũng cảm!

"Công chúa, kỵ sĩ của người… Đã đến!”

Đan Khải Tuyền khóa chặt con chuột, hắn di chuyển, bước từng bước đến hành lang.

Phía sau hắn là những bạn học bởi vì sợ hãi, tránh né chuột, trước mặt là Bạch Vũ Hạ, người con gái hắn yêu mến.

Giữa lúc nguy hiểm, hắn là nghịch hành giả của thời đại!

Tên hắn là Đan Khải Tuyền!

“Trên đời này, ngoài ta còn ai!”

Phía sau vang lên tiếng la hét hoảng loạn, rất ồn ào, nghe ở trong tai Đan Khải Tuyền, chỉ có thương hại.

Người không chiến thắng được sợ hãi, đều nhu nhược như vậy.

Mà hắn thì khác.

Đan Khải Tuyền bước ra một bước, trong lòng thầm niệm: “Hãy để ta kết thúc tất cả.”

Hắn khóa chặt con đường con chuột đi tới, chân phải mang theo sức mạnh vô song, hung hăng giẫm xuống!

Cú đá này vừa nhanh vừa chuẩn, mạnh mẽ vô cùng, giày thể thao cứng cáp giáng xuống “Ầm!”".

Lại một chân giẫm trúng chuột!

Con chuột tung hoành trong phòng học này, vậy mà bị hắn giẫm ở dưới chân.

Những ai nhìn thấy đều kinh hãi.

Vương Long Long hét lên: "Đậu má, con chuột bị Tuyền ca của ta giẫm chết rồi!”

Quách Khôn Nam: "Khải Tuyền quá trâu bò, chỉ một cú đá!"

“Cái gì?" Du Văn từ phía trước vòng qua.

Đám Giang Á Nam lại gần xem náo nhiệt, hơn một nửa bạn học vây quanh, Đan Khải Tuyền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, giờ phút này, không có bạn học nổi tiếng nào có thể lấn át hắn.

Vương Yến Yến nhìn chân Đan Khải Tuyền: "Ngươi giẫm trúng chuột rồi?”

“Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy." Hoàng Ngọc Trụ nói.

Đổng Thanh Phong: "Đã chết chưa?”

Trên mặt Đan Khải Tuyền nở nụ cười chiến thắng: “Đã chết rồi.”

Lời này vừa nói ra, Hồ Quân suýt chút nữa đã òa khóc, chuột nhắt của hắn!

Lòng bàn chân Đan Khải Tuyền dùng sức đè xuống, một vệt máu loang ra trên sàn nhà. Hắn hài lòng nhấc chân lên.

Con chuột chết thảm trên nền xi măng, cảnh tượng đó khiến người nhói lòng.

Xác chết thật đáng sợ.

Mã Sự Thành cầm lấy chổi, quét con chuột vào hót rác, cắt ngang tầm nhìn của mọi người.

"Được rồi, được rồi, giải tán đi."

Mã Sự Thành cầm hót rác, đổ vào thùng rác.

Du Văn trở lại chỗ ngồi, hét với cả lớp: "Hôm nay ai đổ rác đây, nhanh đi vứt rác đi."

"Chỉ nghĩ đến việc bên trong có chuột là ta đã buồn nôn rồi."

Cả lớp nhìn nhau.

Du Văn lại hét: "Nay ai đổ rác, tự giác đi!”

Dương Thánh quay lại nói: "Chẳng phải nay ngươi đổ rác sao?”

Du Văn ngớ ra, nàng nghĩ nghĩ, đúng là nàng thật!

Du Văn xấu hổ muốn chết, bạn học xung quanh nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.

“May mà lớp trưởng không có ở đây.” Nàng nghĩ.

Trầm Thanh Nga nhìn sắc trời bên ngoài, đã rất tối, nàng chủ động nói: “Văn Văn, chúng ta cùng đi đi.”

Tâm trạng Du Văn nhẹ nhõm rất nhiều, Thanh Nga quả là bạn tốt nhất của nàng, luôn sẵn sàng bên cạnh nàng.

Nếu không chỉ có mình nàng, tuyệt đối không dám vứt rác.



Phòng học lại yên tĩnh trở lại, mọi người nhớ lại chuyện nãy, không khỏi nhìn Đan Khải Tuyền với cặp mắt khác xưa.

Trần Tư Tình nói: "Đan Khải Tuyền, vừa rồi ngươi rất đẹp trai.”

“Ha ha, đẹp trai không?" Đan Khải Tuyền không quen bị người khác khen, nhất là nữ sinh, cả người hắn bỗng chốc trở nên lúng túng.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại sướng vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment