Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 587 - Chương 587: Kỵ Sĩ Của Ngươi (3)

Chương 587: Kỵ sĩ của ngươi (3) Chương 587: Kỵ sĩ của ngươi (3)

Đan Kiêu cũng nói: "Khải Tuyền, cú đá vừa rồi của ngươi quá trâu bò, ta hoàn toàn không ngờ ngươi có thể giẫm trúng.”

Đan Khải Tuyền gãi đầu: "Ta đã sớm tính toán rồi, nó đang chạy về phía ta, ta đá một phát, nó chắc chắn không kịp phản ứng.”

Đan Kiêu còn nói: "Phản xạ của ngươi rất tốt, nếu tham gia đại hội thể thao, với năng lực của ngươi, tuyệt đối sẽ đoạt giải.”

Khen đến Đan Khải Tuyền trong lòng vui sướng.

Bạch Vũ Hạ hiếm hoi nói một câu: "Vừa rồi ngươi rất lợi hại.”

Đan Khải Tuyền ngây ngẩn cả người.

Người khác dù có khen vạn câu cũng không bằng một câu của Bạch Vũ Hạ.

Chỉ một câu nói thôi, Đan Khải Tuyền tâm hoa nộ phóng, phiêu phiêu dục tiên.

"Nàng khen ta kìa!”

Đan Khải Tuyền mừng như điên.

Này có được xem như, Bạch Vũ Hạ đã công nhận hắn.

Hắn ngây ngất đến nỗi suýt không kìm nén được.

Mà đúng lúc này, Vương Yến Yến ở phía Bắc nhắc nhở: "Đan Khải Tuyền, đi rửa giày đi, đế giày chắc chắn dính bẩn rồi.”

Thảm trạng vừa rồi của con chuột vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

“À, đúng đúng." Đan Khải Tuyền đáp.

Hắn vội vàng ra khỏi lớp học, bước chân bồng bềnh, tràn đầy niềm vui.



Cả tiết tự học tối, Đan Khải Tuyền trải qua trong vui sướng.

Mọi người từ khắp nơi gửi lời chúc mừng tới.

Lúc nói chuyện phiếm ở hành lang trước cửa lớp, học sinh lớp 9 cũng nghe nói Đan Khải Tuyền giẫm chết một con chuột.

Một cú đá đã giải quyết.

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy lợi hại.

Được tâng bốc khiến Đan Khải Tuyền càng thêm kiêu ngạo.

Gần đây Đan Khải Tuyền thuận buồm xuôi gió, thành tích tăng vọt, được thầy cô bạn học yêu mến.

Lần trước Mã ca còn mời hắn ăn thịt nướng, vừa xem người khác đánh nhau, vừa xem Nam ca đau khổ.

Dần đây tâm trạng Trương Trì không tốt, lại còn bị trộm mất thiết bị định tuyến.

Mọi chuyện thật suôn sẻ.

Giờ thì hội thao sắp tới, cơ hội lập công tới rồi.

Hắn còn giẫm chết chuột, khiến Đan Khải Tuyền cảm thấy hắn như một đại anh hùng từ trên trời rơi xuống, cứu cả lớp khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Mang theo tâm trạng như vậy, Đan Khải Tuyền tan học tự tối liền ra ngoài trường mua một chiếc bánh mì, thêm trứng, xúc xích, thanh cua, rồi mua một ly trà sữa to đùng và một tô mì gói để tự thưởng cho bản thân.

Bữa đại tiệc xa hoa này khiến Đan Khải Tuyền vô cùng hài lòng.

Ăn uống no nê, Đan Khải Tuyền nằm ở trên giường ký túc xá, nhớ lại tư thế oai hùng của mình trong tiết tự học tối.

Lại nghĩ đến hình ảnh Bạch Vũ Hạ khen hắn, thật tuyệt vời, từ khi học lớp 10, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận điều tuyệt vời như vậy.

Hắn chưa từng thấy Bạch Vũ Hạ khen người khác, lại chỉ khen hắn.

Điều đó có nghĩa là gì?

“He he he.”

Đan Khải Tuyền hạnh phúc cười ra tiếng.

Quách Khôn Nam ở giường bên cạnh hỏi: "Khải Tuyền, sao vậy?”

“À, không có gì." Đan Khải Tuyền thấy trong lòng rất thoải mái.

Khi con người đặc biệt vui vẻ, dễ làm ra những chuyện ngớ ngẩn.

Đan Khải Tuyền nhớ tới gương mặt Bạch Vũ Hạ, lại bắt đầu mơ mộng.

Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, chắc chắn Bạch Vũ Hạ rất sợ hãi, ta đã cứu Bạch Vũ Hạ, nàng nhất định rất cảm động.

Cho nên mới khen mình.

Đây là gì, đây là anh hùng cứu mỹ nhân.

"Liệu nàng có cảm tình với ta không?"

“Không cần biết, nàng nhất định có hảo cảm với ta!”

Đan Khải Tuyền khẳng định.

Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: "Hay là thử tỏ tình trước xem sao?".

Ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện, liền không thể nào kìm nén được nữa.

Tình yêu luôn khiến con người ta trở nên bồng bột, những tia nhớ nhung cứ dồn dập xô lấn lý trí.

Đan Khải Tuyền lật người dậy, lấy điện thoại ra, không chút do dự, hắn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạch Vũ Hạ: “Chào buổi tối.”

“Ngươi có thể làm bạn gái ta được không?”

Đan Khải Tuyền vừa gửi tin nhắn xong, lại hối hận.

Lỡ như Bạch Vũ Hạ từ chối thì làm sao bây giờ?

Có phải quá vội vàng hay không?

Haizz, vẫn là quá xúc động.

Đan Khải Tuyền bình tĩnh lại, hắn nhìn đoạn chat trên điện thoại.

Chờ đợi.

Bạch Vũ Hạ chậm chạp không trả lời.

Đan Khải Tuyền chờ mười phút, lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng hắn không kiềm được nhắn thêm một tin: “Xin lỗi, vừa rồi ta bị quỷ ám.”

Bãi sông, ban đêm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ cùng giao hòa phản chiếu với ánh đèn ấm áp trong phòng.

Khương Ninh ngồi trước bàn học, tay nhấp chuột, nhìn màn hình máy tính.

Tiết Nguyên Đồng mặc áo ngủ thỏ nhỏ màu phấn hồng, ngồi trên ghế sofa mềm mại phía sau, tóc đen ẩm ướt rối tung.

Nàng cuộn tròn trên sofa, làn da trắng nõn lộ ra đường vân đỏ hồng, nàng bày một đống xếp gỗ đủ loại màu sắc lên bàn, rồi nhìn chúng bằng đôi mắt mang nét trẻ con, nghiêm túc chơi rút gỗ.

Ngày thường, máy tỉnh sẽ do nàng chiếm giữ, nhưng hôm nay Tiết Nguyên Đồng phá lệ tự kỷ luật mình, nàng nói nhìn màn hình nhiêu sẽ không tốt cho mắt, dễ bị cận thị, nên hôm nay mới hào phóng nhường máy tính lại cho Khương Ninh.

Khương Ninh dựa vào lưng ghế lướt tin tức một lát, tính toán bố cục của Hồ Tê Sơn.

Tính toán thời gian, hình như đã đến ngày lứa linh mễ gieo trồng đầu tiên chín bông rồi.

Hắn phán đoán như vậy.

Linh mễ là đồ ăn của Tu Tiên giới, thường dùng cho người tu tiên tu vi dưới Kim Đan Kỳ, linh mễ sau khi được luyện hóa có tác dụng trợ giúp tu hành.

Tuy giá trị không thể bằng linh thạch, đan dược, nhưng linh mễ lại hơn ở hương vị ngon, hơn nữa lại là một trong những thực đơn hàng ngày, vì vậy độ phổ biến ở Tu Tiên Giới không thua kém gì hai loại kể trên.
Bình Luận (0)
Comment