Chương 588: Ngươi có đồng ý với lựa chọn này không?
Chương 588: Ngươi có đồng ý với lựa chọn này không?
Khương Ninh định sau khi thu thập linh mễ xong sẽ gửi một chút về cho cha mẹ ở Ôn Thành.
Chất lượng của linh mễ hắn gieo trồng ở Hổ Tê Sơn có thể coi là bình thường nhất, nhưng người thường ăn vào thì lại khác, lĩnh mễ giúp cơ thể người thường khỏe mạnh hơn, giúp kéo dài tuổi thọ, đó là sự thật.
Lúc Khương Ninh suy nghĩ, tay hắn nắm chuột vô tình nhấn vào kho game, hắn lướt qua một lượt sau đó lặng lẽ out ra.
Tiết Nguyên Đồng co mình ở một góc khác của sofa, chứng kiến động tác của Khương Ninh từ đầu đến cuối, nàng tò mò hỏi: “Khương Ninh, vì sao ngươi chỉ xem mà không chơi vậy?”
Nàng rất là tò mò, trong kho game có nhiều game như vậy mà hắn lại không chơi, nếu không phải nàng sợ bị cận thị nàng đã chơi thật hăng rồi!
Khương Ninh: “Trẻ con đừng hỏi nhiều làm gì, chơi xếp gỗ tiếp đi.”
Tiết Nguyên Đồng bĩu môi, không phục.
Nàng cầm xếp gỗ, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Khương Ninh, ta biến ra ma thuật cho ngươi xem nha.”
Nàng ham ma thuật của Khương Ninh từ lâu rồi, tìm mọi cách bám lấy Khương Ninh nhưng Khương Ninh vẫn không chịu dạy cho nàng.
Tiết Nguyên Đồng quyết định tự lực cánh sinh, nàng sẽ chứng minh, ma thuật của nàng không hề thua kém hắn!
Khương Ninh ngồi im không nhúc nhích, ghế dựa tự động xoay lại, hắn nhìn Tiết Nguyên Đồng nói: “Biến đi.”
Tiết Nguyên Đồng điều chỉnh tư thế, ngồi xếp bằng trên sofa, giấu đống gỗ đủ màu sắc phía sau mình.
“Ngươi tin ta bốc bừa một xếp gỗ, cũng có thể đoán đúng màu sắc của nó không?”
Khương Ninh: “Ta không tin.”
Tiết Nguyên Đồng: “Chúng ta đánh cược đi, nếu ta thắng người đi bắt dê cùng ta.”
Khương Ninh cạn lời, vẫn còn nhung nhớ dê của ngươi à?
“Ngươi thua thì sao?” Khương Ninh Hỏi.
“Nếu ta thua, ta mua bánh kem nhỏ cho ngươi.” Tiết Nguyên Đồng hào phóng nói.
Khương Ninh nghe vậy đồng ý.
Thấy đã giao kèo xong, Tiết Nguyên Đồng gào lên: “Ngươi thua chắc rồi!”
Nàng đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh ăn sườn dê hầm mật rồi, Tiết Nguyên Đồng cười khờ hai tiếng, suýt nữa bị sặc nước miếng.
Khương Ninh nói: “Ba khối xếp gỗ, nếu ngươi có thể đoán đúng tất cả thì coi như ngươi thắng.”
“Hừ, còn gì đơn giản hơn!”
“Ta bắt đầu đây.” Nàng nhắm mắt, tay nhỏ sờ soạng ra đống gỗ phía sau rồi nhẹ nhàng vồ xuống, nắm chặt lấy một khối xếp gỗ.
Nàng kiêu ngạo nói: “Xanh lam.”
Sau đó nàng mở to mắt, quả nhiên là xanh lam.
“Đó, thành công rồi!”
Nàng lại nắm lấy một khối khác: “Hồng nhạt!”
Quả nhiên là màu hồng nhạy.
Tiết Nguyên Đồng đảo mắt nhìn Khương Ninh vô tri, chắc chắn hắn không biết nàng đã ghi nhớ vị trí của các khối xếp gỗ.
Chỉ cần nàng nhớ lại là sẽ biết nên lấy khối nào.
“Cái cuối cùng nè. Tiết Nguyên Đông sắp thắng kèo này rồi.
Đợi đến ngày mai, nàng sẽ dẫn theo thuộc hạ Khương Ninh của nàng cùng nhau đi bắt dê.
Nàng phụ trách chỉ huy, Khương Ninh phụ trách dùng vũ lực chiến đấu.
Tay Tiết Nguyên Đồng sờ sang khối xếp gỗ bên phải, nàng nhớ rất rõ khối xếp gỗ kia có màu trắng.
Khi tay nàng sắp chạm vào.
Khương Ninh khẽ động ngón tay, hất ngón tay ra phía bên ngoài, thay đổi vị trí của khối xếp gỗ màu trắng và khối xếp gỗ màu tím với nhau.
Tiết Nguyên Đồng còn tưởng rằng nàng bắt được khối xếp gỗ màu trắng, nhắm mắt cười: “Màu trắng màu trắng, Khương Ninh, ta thắng rồi!”
Nàng thích thú mở mắt ra, sau đó liền trợn tròn mắt.
Khương Ninh: “Đồ ngốc, ngươi bắt được khối màu tím, ngươi thua rồi.”
Tiết Nguyên Đồng cắn răng: “Sao có thể là màu tím được.”
“Ta nhớ rõ là màu trắng mà.”
Khương Ninh: “Hử? Ngươi gian lận à?”
Tiết Nguyên Đồng vội vàng nói: “Làm gì có, đừng nói linh tinh!”
“À, nhớ mai mua bánh kem cho ta nhé.” Hắn cố ý nhấn mạnh: “Ngươi nhìn ta ăn.”
Tiết Nguyên Đồng: Cuộc sống đột nhiên biến thành màu xám.
Nàng như thể mất hết sức binh sinh chỉ trong nháy mắt, nằm xụi lơ trên sofa.
Ngay cả chơi xếp gỗ cũng không buồn chơi.
Khương Ninh trừng trị nàng xong, lại quay người lại, tiếp tục suy nghĩ nên bố trí Hổ Tê Sơn thế nào.
Tiết Nguyên Đồng nằm đơn một hồi, cảm thấy không thể tiếp tục sa đọa như thế này được.
Nàng phải báo thù!
Tiết Nguyên Đồng dùng sức thật lớn, chống đỡ cơ thể mềm mại của mình, đứng trên sofa bằng chân trần.
Tiếp đó nàng nhảy dựng về phía Tây, nhảy lên giường Khương Ninh,
Lúc sau, nàng kiễng chân tháo một chiếc áo gió của Khương Ninh xuống, lại lấy khăn quàng cổ của hắn ra.
Tiết Nguyên Đồng mặc áo gió vào, kết quả chiếc áo gió kia còn to hơn cả nàng, nó bao trùm cả người nàng, khiến nàng càng trông nhỏ bé hơn.
Tiết Nguyên Đồng mặc kệ, lại quàng khăn quàng cổ vào.
Nàng đứng trên giường, học dáng vẻ bước đi của Khương Ninh, ho khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Chào mọi người, ta tên Khương Ninh, ngày thường trông ta rất đứng đắn nhưng thật ra các ngươi không biết, ta là đại ác nhân không chuyện ác nào không làm, hôm nay ta dùng thủ đoạn đê tiện, thắng Tiết Nguyên Đồng một chiếc bánh kem, ta có tội, ta xin sám hối.”
Khương Ninh: “...”
...
11 giờ 30 phút tối, Tiết Nguyên Đồng hài lòng rời đi.
Chờ nàng đi rồi, Khương Ninh ngồi lại trong phòng một lúc, đến khi Tiết Nguyên Đồng cách vách đi vào giấc ngủ, hắn mới đẩy cửa ra, thả phi thuyền bay về phía Hổ Tê Sơn.
So với Hổ Tê Sơn khi đêm về chỉ còn một màu đen nhanh của trước kia, bao quanh Hổ Tê Sơn bây giờ là rất nhiều những ngôi nhà tôn màu trắng.
Trên nóc nhà có lắp đèn pha, ánh đèn chiếu rọi con đường núi, bảo an đi tuần tra thành tốp hai tốp bốn, người bình thường muốn vào núi chắc chắn sẽ rất khó khăn.