Chương 592: Chiếc thẻ nhớ thần bí
Chương 592: Chiếc thẻ nhớ thần bí
“Tự ta trồng đấy.” Khương Ninh đáp thật, từ chọn giống, nuôi trồng đến thu hoạch đều do hắn tự làm.
“Lại bốc phét rồi~” Nàng nghĩ rằng Khương Ninh đang lừa mình.
Khương Ninh: “Có giỏi thì đừng ăn.”
Nàng không giỏi.
Bữa cơm hôm nay rất đơn giản, món chính là cơm, thức ăn chỉ có một đĩa khoai tây xào ớt xanh.
“Ta ăn ở công ty rồi, hai đứa cứ ăn đi.” Dì Cố rót hai chén nước.
Nàng nhìn vào chén cơm, hạt gạo to hơn hạt gạo bình thường, màu sắc trắng như ngọc, hệt như đang phát sáng.
Chỉ ngửi thôi cũng đã thấy hương thơm ngào ngạt.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng quên cả cầm đũa.
Khương Ninh thấy nàng ngẩn ngơ: “Ngươi không ăn thì chén đó của ta nhé.”
Nàng hoàn hồn, không phản bác, dùng đũa gắp một miếng cơm.
Một miếng cơm mềm mịn, dẻo mà không dính, lại có mùi thơm đặc biệt, làm cho miệng nàng đầy hương vị.
Ngon đến mức nàng muốn khóc.
Từ khi sinh ra đến giờ, nàng chưa từng ăn cơm ngon như thế này.
Khương Ninh nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng, cười thầm trong lòng. Thực ra, lần đầu tiên hắn ăn linh gạo cũng có phản ứng như vậy.
Không ngờ chỉ là cơm đơn giản mà có thể đạt đến mức này.
Cái gọi là đơn giản nhất cũng là cực đỉnh nhất, giống như con đường tu luyện sau này của Khương Ninh.
Nàng ăn một miếng, không tham ăn, cầm bát đưa đến trước mặt dì Cố:
“Mẹ, mẹ thử đi, ngon lắm!”
...
Buổi tối, tiết tự học.
Trước giờ vào lớp.
Hàng ghế sau của lớp, bốn người ngồi sát nhau, nhìn hai bóng dáng ngoài hành lang.
“Ngươi giỏi lắm, ngươi giỏi lắm rồi, chẳng phải là ngươi bày trò sao!” Trương Trì bực tức nói.
Nghiêm Thiên Bằng mặt mày không vui: “Lúc rủ ngươi kiếm tiền, ngươi nhiệt tình hơn ai hết mà.”
Trương Trì đổ lỗi: “Không phải ngươi lừa người hay sao? Ta không hiểu nổi, lúc đó sao lại coa thể hợp tác với cái loại người như ngươi được chứ!”
Nghiêm Thiên Bằng nói: “Hừ, hợp tác thua lỗ, ngươi tìm ta đòi tiền, sao ngươi không đòi cả nhà trường nữa đi, chẳng nhẽ ngươi nghĩ ta không bị thua lỗ hay sao?”
“Nói nhiều cũng vô ích, ta không cần nhiều, hai trăm là được rồi.” Trương Trì hiện giờ chưa đầy hai mươi đồng, lại phải đối mặt với những học sinh từng mua wifi trước đây, đòi trả lại tiền.
Nghiêm Thiên Bằng nhìn về phía Quách Khôn Nam và những người khác, nói lớn:
“Mọi người đến đây phân xử đi, các ngươi nói xem, hắn làm như vậy có đúng không?”
“Trước đây ta còn mời ngươi ăn gà hầm nấm, biết vậy cho chó ăn còn hơn!”
Nhắc đến chuyện đó, Trương Trì lập tức nổi giận: “Mời ta ăn gà hầm nấm đúng không, hai người ăn chung một bát đúng không?”
“Ai thèm gà hầm nấm của ngươi, mẹ nó tìm con chó ăn chung bát với ngươi đi!”
“Chó cũng không thèm!”
Hai người càng nói càng tức giận.
“Vương Long Long nhìn một lúc, nhỏ giọng nói: “Mã ca, bọn họ sắp đánh nhau rồi!”
Hồ Quân: “Cảm giác sắp đánh nhau thật đấy.”
Quách Khôn Nam: “Đánh nhau thì khó coi lắm, lại gieo tiếng xấu cho lớp 8, ta đi hòa giải đây.”
Nói xong, Quách Khôn Nam bước lên can ngăn.
Mặc dù Quách Khôn Nam thường bị phụ nữ lừa, nhưng trong đám con trai, hắn có nhân duyên tốt, rất nghĩa khí và biết ăn nói.
Hắn khuyên can mãi mới dàn xếp ổn thỏa được hai người.
Nhưng Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng đã đến mức này, rõ ràng là đã cắt đứt quan hệ.
Hồ Quân cảm thán: “Trước đây nghe nói không nên làm ăn chung, hôm nay xem ra, quả thật là như vậy rồi.”
...
Khương Ninh và nàng vào lớp.
Nàng cảm thán: “Khương Ninh, gạo của ngươi làm ta rất hài lòng đấy.”
Khương Ninh liếc nàng, hôm nay nàng ăn một bát rưỡi, nếu không phải hắn chỉ đưa đúng số lượng linh gạo đó cho dì Cố, chắc nàng sẽ ăn đến ba bát.
Chị gái song sinh, Trần Tư Tình, thắc mắc: “Không phải cơm nào cũng đều có một vị hay sao?”
“Có gì khác biệt đâu nhỉ?”
Bạch Vũ Hạ nói: “Có đấy, nhà ta trước đây ăn cơm, sáu đồng một cân, tính là khá đắt rồi.”
“Nếu chỉ ăn cơm nhà, có thể không cảm nhận được, nhưng so với cơm ở ngoài quán, chênh lệch rất lớn.”
Nghe vậy, Trần Tư Tình mới hiểu, nàng đột nhiên nói:
“Hình như đúng thế, quán gà hầm nấm ngoài cổng trường, các ngươi đã đến chưa, ta thấy cơm ở đó rất ngon.”
Bạch Vũ Hạ nhớ lại, nói: “Cơm ở đó chất lượng cũng khá tốt, chắc tầm ba bốn đồng một cân.”
“Ngươi ăn gạo gì, có thương hiệu gì không?” Bạch Vũ Hạ hỏi, định đổi khẩu vị.
“Khương Ninh ngươi nói đi.” Nàng ra lệnh, gạo là do Khương Ninh mang đến.
Khương Ninh: “Cụ thể ta cũng không rõ thương hiệu.”
Nàng: “Dù sao cũng to hơn nhiều so với gạo ta ăn trước đây.”
Đan Khải Tuyền bên kia bờ sông nói: “Chắc cú là gạo biến đổi gen rồi.”
Không đợi mọi người nói gì, hắn lại nói: “Gạo biến đổi gen ăn ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Trần Tư Tình thắc mắc: “Tại sao thế?”
Đan Khải Tuyền nói: “Ở làng ta trước kia có một ông chú đi làm ăn xa. Hắn làm việc ở các thành phố ven biển, thuộc lứa đầu tiên ra ngoài kiếm tiền, công việc của hắn là trông coi nhà kính trồng cây.”
“Hắn khuyên bọn ta đừng ăn gạo biến đổi gen, nói rằng nó gây hại lớn cho trẻ em. Con hắn và hắn không cùng DNA, chính vì gia đình hắn đã ăn thực phẩm biến đổi gen suốt một thời gian dài, khiến gen của con hắn bị biến đổi.”
Đan Khải Tuyền trông rất tin tưởng vào điều này.
Trần Tư Tình cũng cảm thấy có lý. Chỉ có Bạch Vũ Hạ trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên vài nét kỳ quái.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Những kiến thức này có phải là do vợ hắn kể lại không?”
Khương Ninh ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ Hạ một cái.
…
Giờ ra chơi lớn ().
(
) Giờ ra chơi rơi vào khoảng 25 phút.
Không biết từ đâu, một tin tức được truyền ra.
Tin tức truyền rằng trong lễ kỷ niệm trường, lớp mười sẽ thực hiện lễ chào cờ, và người cầm cờ sẽ được chọn từ lớp mười.