Chương 595: Chữ ký (2)
Chương 595: Chữ ký (2)
Quách Khôn Nam thừa biết làm như vậy không khác gì tự tổn thương mình lẫn người, nhưng khi đối mặt với câu hỏi của người anh em, hắn động viên rằng: "Ta nghĩ không sao đâu, ngươi có chắc mình sẽ giành được giải thưởng không?"
Hắn giải thích độ khó khi tham gia: "Số tiền thưởng rất lớn, học sinh thể thao nhất định sẽ tham gia."
Đan Khải Tuyền im lặng một lúc, không trả lời, tiếp tục đi về phía trước cho đến khi đến rìa sân vận động.
Hắn thấy càng có nhiều học sinh hơn trước, nắng thì tươi sáng dễ chịu, hắn đút tay vào túi áo khoác rồi chợt nói: “Nam ca, tất cả những gì ta làm bây giờ, dù là học tập hay rèn luyện, đều là để bày tỏ tình yêu của mình."
“Tỏ tình, giống như giặt quần áo trong phòng tối, không biết có sạch không, chỉ có thể giặt đi giặt lại.”
Hắn tự nhủ: “Chỉ khi tỏ tình, phòng mới sáng đèn”.
“Ngươi nhận ra chỉ cần giặt cẩn thận thì quần áo sẽ sáng bóng như mới. Tất cả những gì ta làm bây giờ đều như giặt quần áo trong bóng tối.”
Quách Khôn Nam nghe vậy tỏ ra ngạc nhiên. Hắn không ngờ Khải Tuyền lại sâu sắc như vậy, nhìn hắn với một con mắt khác.
"Ta bỗng dưng cảm thấy ngươi có thể thành công." Quách Khôn Nam nghiêm túc nói.
Đan Khải Tuyền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh khung cảnh sân vận động, đăng một dòng trạng thái.
Sau đó, hắn cất điện thoại, cười nhẹ: "Chúng ta bắt đầu luyện tập thôi. Ta định chạy bảy tám vòng."
…
Khác hẳn với đám học sinh đổ mồ hôi trên sân trường.
Trong lớp học im lặng.
Sau khi Bạch Vũ Hạ ăn tối trở về, nàng nghe Trần Tư Vũ và Khương Ninh trò chuyện. Nàng không chen vào mà dùng điện thoại di động để xem bài đăng.
Đột nhiên, một bài viết hiện lên.
Đan Khải Tuyền: "Nàng là tinh linh nhảy múa duyên dáng trên sân khấu, còn dưới sân khấu, ta là anh hùng dũng cảm tiến về phía trước ."
Ảnh đính kèm: Sân vận động.
Bạch Vũ Hạ khẽ cau mày, sau đó quay lại lục xem chữ kí của Đan Khải Tuyền.
Chữ kí này đã được đăng vào hôm qua:
‘Đôi mắt nàng khép nhẹ, lỗ mũi giống màn đêm, dáng múa tao nhã của này luôn hớp hồn ta.’
Thời gian trùng với lúc nàng cũng kể chuyện tham gia chương trình múa cho mọi người nghe
Ngoài ra còn có ba tin nhắn được Đan Khải Tuyền gửi vào đêm hôm trước.
Bạch Vũ Hạ: "Thần kinh."
Nàng bấm vào trang của mình và cài đặt không đọc thông tin cập nhật của Đan Khải Tuyền.
Làm xong việc này, Bạch Vũ Hạ đột nhiên tò mò, chữ kí của các bạn cùng lớp là gì, ít nhất đối với bản thân nàng, chữ kí có thể phản ánh tính cách của cô ở một mức độ nhất định.
Bạch Vũ Hạ đọc cái của Dương Thánh đầu tiên:
‘Một kiếp áo tơi có sá chi.’
Cũng hợp với hắn lắm
Cô nhìn lại của Giang Ninh: ‘Haha, lại quay về cơ thể của con kiến rồi à?’
Khóe miệng Bạch Vũ Hạ cong lên, nàng phát hiện Giang Ninh khá thú vị, ít nhất cũng không lạnh lùng như hắn thường cư xử.
Sau đó, nàng xem của Cảnh Lộ.
‘Cửa hàng hoa không mở, hoa vẫn nở’
Ý gì nhỉ?
Bạch Vũ hạ chỉ nghĩ thầm trong đầu rồi xem của người khác, lần này là của Trần Tư Vũ
‘Ánh dương tỏa bốn phương, nhưng sao bằng ngọn nến chỉ sáng cho một kẻ.’
Đọc câu này, Bạch Vũ Hạ lại bấm vào Trần Tư Tình, phát hiện hai chữ ký giống hệt nhau.
‘Thật tuyệt.’ nàng nghĩ.
Hai chị em Trần Tư Vũ dường như không bao giờ đơn độc.
Bạch Vũ Hạ cũng rất muốn trên đời có một người khác giống nàng vậy.
Người đó sẽ trông như thế nào?
Bạch Vũ Hạ đang mơ tưởng, nàng lật giở từng cái chữ kí của các bạn trong danh sách, đến cái của Đan Kiêu:
‘Thực ra ta là diễn viên.’
Lại liếc sang của Hoàng Trung Phi:
‘Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.’
Của Mã Sự Thành: ‘Tuổi thơ ta đã một mình chăm lo cho bao thế hệ tinh tú.’
Sau khi đọc từng chữ ký của các bạn cùng lớp, Bạch Vũ Hạ càng ấn tượng hơn với họ, nàng đột nhiên thở dài: ‘Không biết sau khi chia ban, ai sẽ rời đi đây?’
…
Mã Sự Thành mang sủi cảo hấp cho Vương Long Long.
Vương Long Long đói bụng đã lâu, liền nói:
"Cảm ơn Mã ca."
Hắn nhanh chóng mở túi, mở hộp, cầm đũa lên ăn.
Nhúng sủi cảo vào dầu ớt, cắn một miếng là thơm ngon ngập tràn.
Vương Long Long đang ngấu nghiến sủi cảo, Mã Sự Thành thấy thế liền cắm hộ hắn ống hút vào cốc canh trứng.
Vương Long Long nhanh chóng nuốt xong ba cái sủi cảo mới ăn chậm lại.
Chỉ có sáu chiếc nhưng tôi không có thời gian để thưởng thức hương vị.
Ở bàn trước, Du Văn nói với Lư Kì Kì: "Áo khoác có mũ của ngươi trông rất đẹp. Mặc vào trông thon gọn lắm á, màu cũng đẹp nữa.”
Lư Kì Kì cất áo: “Ta thử mấy bộ rồi mới chọn bộ này.”
Du Văn: "Thật sự rất đẹp."
Lư Kì Kì trông rất đẹp, quần áo của nàng cũng đẹp không kém.
Vương Long Long gắp một miếng sủi cảo chấm dầu ớt, nhận ra thì sủi cáo trông rất đẹp mắt.
Đột nhiên, phía sau có người hét lên: "Long ca!"
Sau đó, một cái bàn tay đập vào vai anh ta, Vương Long Long giật mình đến mức hai tay run rẩy, đũa cũng run theo, sủi cảo bay ra ngoài.
Trùng hợp thế nào lại rơi vào trong mũ trùm đầu của Lư Kì Kì.
Vương Long Long sợ đến mức tim đập gần như ngừng đập, nàng sẽ giết hắn!
Lư Kì Kì và Du Văn đang bận trò chuyện và không hề chú ý đến cảnh tượng này.
Vương Long Long kinh hãi, lấy một tờ giấy từ ngăn bán, gọi Lư Kì Kì rồi múa may tay chân.
Lư Kì Kì cười đáp: “Vương Long Long, cậu muốn làm gì thế?”
Nói xong, nàng quay người lại.
Thế là chiếc sủi cảo vẫn nằm im trong mũ của Lư Kì Kì.
Thôi Vũ cũng cả kinh: “Long ca, ta không cố tình vỗ vai ngươi đâu!”
Vương Long Long sầu khổ, hắn phải làm sao đây?