Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 598 - Chương 598: Về Quê

Chương 598: Về quê Chương 598: Về quê

Bí đỏ nấu với nước cơm, kết hợp cùng bánh kem và sữa dừa đông lạnh, cơm trưa thật là phong phú.

Cho dù đã cơm nước xong xuôi, thế nhưng Khương Ninh vẫn bất động như cũ, toàn bộ quá trình đều đợi Tiết Nguyên Đồng dọn cơm lên, cho đến khi nàng đưa đũa lên miệng hắn.

Loại hành vi này của Khương Ninh, dù đi đến đâu cũng sẽ bị người ta quở trách.

Kiếp trước Khương Ninh sống nhờ nhà chú, mỗi tháng ba mẹ hắn đều đưa chú hắn một ngàn tệ phí sinh hoạt, Khương Ninh hỗ trợ nấu cơm, phụ nấu nướng rửa chén đĩa, lau nhà, nếu không sẽ phải chịu sắc mặt nặng nhẹ của chú và dì.

Bản thân hắn mới từ quê lên, một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, đầu óc còn non nớt, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc dọn ra ngoài sống một mình nên chỉ có thể vâng lời làm hết mọi việc.

“Ăn cơm, Khương Ninh!” Tiết Nguyên Đồng kêu lên.

Khương Ninh nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn cười cười, không còn nghĩ tới chuyện cũ nữa.

“Ờ, biết rồi.”

Tiết Nguyên Đồng kẹp rêu tỏi cắn hai miếng, đôi mắt lém lỉnh thi thoảng lại liếc nhìn bánh kem và sữa dừa đông lạnh để dưới góc bàn.

Nàng uống canh bí đỏ, hơi ngọt một chút.

“Khương Ninh, ngươi không ăn bánh kem à?”

Khương Ninh liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi muốn ăn sao?”

Tiết Nguyên Đồng nghe xong, như bị dẫm trúng đuôi mèo, nàng lập tức phản ứng kịch liệt: “Ta không ăn, ta chỉ hỏi một chút thôi.”

Ừ thì hỏi một chút.

Khương Ninh ung dung nói: “Lấy dùm ta cái muỗng.”

Tiết Nguyên Đồng: “Trong bịch bánh kem có sẵn muỗng với nĩa mà.”

Khương Ninh dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc à?”

Tiết Nguyên Đồng có chút tức giận, ngươi cho rằng chỉ bằng một chiếc bánh kem nhỏ nhặt không đáng kể là có thể lên mặt kiêu ngạo với ta sao?

Ai cho ngươi cái tự tin đó vậy, Đồng Đồng ta không cần mặt mũi chắc!

“Mau đi lấy đi, đừng lề mề nữa.” Khương Ninh nói.

Mặt mũi không ăn được, mà bánh mì ăn được nha.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Tiết Nguyên Đồng thành thật đi lấy muỗng cho Khương Ninh.

Khương Ninh tháo túi lấy hộp bánh ra, hắn nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, chiếc muỗng trong tay lập tức xoay vòng tròn, khuôn mặt nhỏ của Tiết Nguyên Đồng thoáng chốc tràn đầy kinh ngạc.

‘Thật lợi hại, xoay cái muỗng thôi mà cũng đẹp trai nữa chứ!’

Nếu nàng có thể xoay được như vậy, chắc chắn sẽ dọa mẹ với Tiết Sở Sở sợ xanh mặt!

Đáng tiếc, kĩ thuật này quá đơn giản, Tiết Nguyên Đồng nàng khinh không thèm học.

Khương Ninh co ngón tay lại, chiếc muỗng lập tức rơi xuống, giống như một con dao sắc nhọn nhắm thẳng vào hộp bánh kem, chỉ bằng một nhát, lập tức cắt bánh kem thành hai nửa.

Hắn xúc một miếng cho vào trong miệng nếm thử.

Tiết Nguyên Đồng lo lắng nhìn, rõ ràng Khương Ninh cắt một nửa, thế mà chẳng chịu chia cho nàng!

Bề ngoài Tiết Nguyên Đồng trông có vẻ ngang ngược, nhưng con người nàng rất có nguyên tắc, từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ nàng rất nghiêm khắc, khiến cho nàng cũng tự biết có chừng mực.

Nếu Khương Ninh không muốn chia cho nàng, nàng cũng hiếm khi xuống tay.

Khương Ninh chậm rãi thưởng thức biểu cảm trên khuôn mặt Tiết Nguyên Đồng, nói gì nữa, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi kia của nàng, đích thị chính là cảnh đẹp ý vui rồi.

Khương Ninh càng không cho, thì Tiết Nguyên Đồng càng muốn.

Một hồi lâu, đôi mắt nhỏ tối tăm của nàng như muốn nuốt chửng Khương Ninh.

Lúc này, Khương Ninh mới chỉ vào nửa bên còn lại của bánh kem: “Nhìn ta làm gì, một nửa này là của ngươi đấy.”

Tiết Nguyên Đồng mừng rỡ, hận không thể nhào lên nuốt trọn cái bánh kem, nhưng ngoài mặt, nàng vẫn rụt rè nói: “Đó, ta nói rồi mà, chắc chắn ngươi không thể ăn hết được, đúng thật là bó tay với ngươi luôn đó, ta đây đành miễn cưỡng ăn phụ ngươi thôi.”

Nàng duy trì ra vẻ ta đây, giả bộ bình thản, cầm thìa lên xúc bánh kem.

Ngoài bánh kem còn có sữa dừa đông lạnh, Khương Ninh cũng không chọc nàng nữa.

Mỗi ngày chọc một lần, không nhiều cũng không ít.

Sau khi được thỏa mãn ham muốn nhỏ của mình, Tiết Nguyên Đồng bắt đầu nói chuyện cùng Khương Ninh: “Khương Ninh, ngày mai ngươi có bận không?”

“Không bận.” Lần trước đi khỏi nhà, hắn đã tìm được một số tài liệu của Phi Kiếm, số tài liệu còn lại, chờ Thiệu Song Song bên kia thông báo là được.

Tiết Nguyên Đồng thở dài nói: “Nhưng ngày mai ta có việc rồi.”

Khương Ninh dùng thần thức nên đã biết trước việc này, nhưng hắn vẫn nghe nàng nói: “Trong xóm ta có một người hàng xóm bị bệnh vừa xuất viện, trước đây nàng khá tốt với nhà ta, giúp đỡ cho nhà ta rất nhiều, mẹ ta định sẽ về quê thăm nàng.”

“Hồi nãy mẹ còn nói với ta cuối tuần tăng ca, vừa hay hai ngày nay trên công ty vô cùng bận, nhưng nàng không định tăng ca, mà muốn về thăm hàng xóm hơn.”

Tiết Nguyên Đồng: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói với mẹ là, nàng cứ tiếp tục đi làm đi, ta sẽ thay nàng về quê thăm hàng xóm, hì hì, Khương Ninh, thấy ta lợi hại không?”

Nàng đã có thể tự chủ được chuyện gia đình, nàng hoàn toàn có thể đảm đương được chuyện này.

“Lợi hại lợi hại.”

“Đương nhiên, hồi trước mỗi lần nhớ ông bà ngoại, ta toàn tự về một mình không đó!”

Tiết Nguyên Đồng tự hào kể.

Khi đó nàng vẫn là một học sinh cấp hai, thứ bảy chủ nhật mẹ không nghỉ làm, nên nàng tự đi xe về quê, hoàn toàn không hề sợ hãi.

“Ồ, vậy ngươi về vui vẻ.” Khương Ninh nói.

“Ừm.” Tiết Nguyên Đồng rầu rĩ đáp lại, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, nàng hỏi: “Ta về quê rồi, vậy còn cơm trưa của ngươi thì sao?”
Bình Luận (0)
Comment