Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 597 - Chương 597: Bậc Thầy Hồi Xuân (2)

Chương 597: Bậc thầy hồi xuân (2) Chương 597: Bậc thầy hồi xuân (2)

“Nhìn cho kỹ.” Đan Kiêu lắc cánh tay phải.

Dứt lời, hắn cúi thấp người xuống.

Ngay sau đó, hắn di chuyển cánh tay!

Tay hắn nhanh đến cỡ nào? Thôi Vũ thề, hắn chỉ kịp thấy được cái bóng.

Thoắt cái, Đan Kiêu đã rút tay về.

Thôi Vũ vội vàng nhìn hắn, chỉ thấy giữa hai ngón tay của Đan Kiêu, đang kẹp một chiếc sủi cảo hấp một nửa mặt màu đỏ.

“Vãi chưởng!” Vương Long Long ngây người.

Thế mà lại nhanh như vậy!

Tay Đan Kiêu, nhanh cứ như tia chớp ấy!

Thôi Vũ nghĩ đến kênh thế giới động vật hắn thường xem trên TV, tay của Đan Kiêu, giống hệt như đòn tấn công của rắn độc, ra chiêu thu chiêu lúc nào không hay!

Nếu không luyện tập lâu dài thì chắc chắn không thể làm được như vậy.

Mã Sự Thành cũng cực kỳ kính nể, quả nhiên, mỗi người đều có một sở trường riêng.

Mã Sự Thành lấy ra một tờ khăn giấy, Đan Kiêu đặt sủi cảo hấp xuống, sau đó nhận lấy khăn giấy, tùy ý lau chùi nước sa tế dính trên ngón tay.

Vương Long Long khẽ thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết.

Thôi Vũ nhắc nhở: “Sủi cảo lấy được rồi, nhưng trên áo chắc chắn còn dính sa tế.”

Vương Long Long ngây người: “Không có cách đâu, dầu đã dính trên quần áo thì khó chà ra cực, đợi chừng nào thoát khỏi tình cảnh đứng đầu ngọn gió này, chúng ta tìm cơ hội chủ động nói thẳng với nàng vậy, nếu nàng đòi bồi thường, ta đây sẵn sàng bồi thường cho nàng.”

Thôi Vũ không hề muốn bồi thường tiền, tiền sinh hoạt một tuần của hắn ít đến đáng thương, có cách nào không đụng đến tiền bạc nhưng vẫn có thể đền bù được không?

Thôi Vũ trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên hắn chợt nghĩ ra gì đó: “Ta có cách!”

Vương Long Long hỏi: “Cách gì vậy?”

Nếu có thể không bồi thường, muốn hắn làm gì cũng được.

Thôi Vũ nói: “Mũ áo bị dính dầu ớt, ta có thể giặt sạch vết dầu được, nếu chúng ta lén giặt sạch lại cho nàng thì không cần phải thú nhận nữa đúng chứ?”

Vương Long Long buông tay: “Nhưng giặt như thế nào mới là chuyện, chúng ta không có công cụ, hơn nữa đồ còn đang mặc trên người nàng.”

Thôi Vũ thở dài: “Cũng đúng.”

Cách thì hay, nhưng không thể thực hiện được!

Mã Sự Thành kinh ngạc trước ý tưởng của Thôi Vũ, hắn cung cấp thêm tin tức: “Ta biết ai có chất tẩy rửa, nếu các ngươi muốn thử, ta có thể hỏi hắn một chút.”

Thôi Vũ: “Là ai vậy?”

“Hoàng Ngọc Trụ.”

Vừa nghe đến cái tên này, Thôi Vũ lập tức có ấn tượng, Hoàng Ngọc Trụ là người nổi tiếng “không cần ai giúp đỡ” trong lớp bọn họ.

Hoàng Ngọc Trụ dường như có tất cả mọi thứ, hắn nhớ có lần, Cao Hà Soái nhờ các bạn học bấm bài kiểm tra lại, mọi người đều nghĩ cách mượn ghim bấm, kết quả Hoàng Ngọc Trụ đã lấy nó ra.

Không chỉ có ghim bấm, thước cuộn, băng keo, kiềm, Hoàng Ngọc Trụ cái gì cũng có.

Thôi Vũ nhanh chóng chạy đến hàng ghế trước tìm Hoàng Ngọc Trụ.

Rất nhanh, hắn đã cầm lọ chất tẩy rửa quay về.

Thôi Vũ nhìn ly nước của Mã Sự Thành, vui vẻ nói: “Vừa lúc có thứ để dùng!”

Nói xong, hắn nhìn về phía Đan Kiêu, mở lời thương lượng: “Kiêu ca, giúp một chút nhé?”

“Ngươi yên tâm, không để ngươi làm không công đâu, mặc kệ có thành công hay không, trưa nay ta mời ngươi uống coca.”

Đan Kiêu đồng ý, vốn dĩ dù sao hắn cũng là người tốt bụng.

“Được rồi, Kiêu ca mau đưa tay ra nào.”

Thôi Vũ cầm lọ chất tẩy, đổ một ít lên tay Đan Kiêu.

Thôi Vũ lại nói: “Mã ca, cho ta mượn ly nước một chút.”

Tiếp theo, Thôi Vũ đổ nước lên tay Đan Kiêu, Đan Kiêu xoa đều tay, tay hắn lúc này dính đầy bọt.

“Bọt này khá hiệu quả, có thể tẩy được dầu.” Thôi Vũ tán thưởng: “Khi rửa chén ở nhà, chỉ cần chà xát một chút là dầu nhớt bong ra ngay.”

“Kiêu ca, ngươi biết giặt quần áo không đấy?” Thôi Vũ dò hỏi phần quan trọng nhất của kế hoạch.

Đan Kiêu: “Yên tâm.”

Thôi Vũ tha thiết nói: “Kiêu ca, ngươi có thể xóa sạch vết dầu dính trên mũ áo của Lư Kỳ Kỳ chứ?”

Khuôn mặt lương thiện của Đan Kiêu lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Tẩy sạch vết dầu trên mũ áo của Lư Kỳ Kỳ mà không để bị nàng phát hiện, chuyện này có tính khiêu chiến cao lắm đó!

Nhưng mà, Đan Kiêu không sợ nguy hiểm.

Khương Ninh lờ đi Tiết Nguyên Đồng.

Nhưng Tiết Nguyên Đồng không để bụng: “Chẳng lẽ ngươi có cùng sở thích với ta sao?”

Khương Ninh đáp: “Ta lười chọn thôi.”

Trong lúc nói chuyện, Tiết Nguyên Đồng đã dịch ghế ra sau, động tác của nàng rất nhẹ nhàng vì sợ đụng phải bánh kem và sữa dừa đông lạnh.

“Hồi cung!” Tiết Nguyên Đồng vỗ vỗ chỗ ngồi.

Khương Ninh không nhúc nhích.

“Thất thần cái gì thế, mau đi thôi.” Nàng thô bạo nói: “Ta còn phải về nhà nấu cơm nữa!”

Khương Ninh lập tức đạp xe lên núi.

Đã đến giờ cơm trưa, nhưng dì Cố vẫn đang làm việc tại công ty, quả đúng là một người bận rộn.

Sau khi Khương Ninh về đến nhà, hắn tìm một cái ghế rồi ngồi xuống cạnh phòng bếp, ngồi nhìn toàn bộ quá trình Tiết Nguyên Đồng rửa rau nấu cơm.

Có lẽ vì mới mua bánh kem, nên tốc độ nấu ăn hôm nay của Tiết Nguyên Đồng nhanh bất ngờ, tổng cộng có hai món, mực xào rêu tỏi và thịt heo xào.

Món chính chủ yếu là màn thầu Tiết Nguyên Đồng tự làm, mặc dù trong tay Khương Ninh vẫn còn linh mễ, nhưng hắn không lấy ra.

Hắn lo rằng Tiết Nguyên Đồng ăn nhiều quá thì sẽ ăn không quen ăn cơm nhà, vậy nên thi thoảng ăn một lần là được rồi.

Lần này chỉ là linh mễ bản thử, số lượng không nhiều lắm, chờ sau này thành thục rồi, linh mễ sẽ trở thành món ăn chính hằng ngày.
Bình Luận (0)
Comment