Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 600 - Chương 600: Thiên Lộ (2)

Chương 600: Thiên lộ (2) Chương 600: Thiên lộ (2)

"À ừ." Tiết Nguyên Đồng phản ứng lại, dẫn hắn, cho đến khi băng qua đường.

Nàng đang rối bời suy tư, Khương Ninh có thể giải quyết được rất nhiều chuyện mà nàng không thể dễ dàng làm được.

Ngày trước nàng chỉ có thể dựa vào chính mình và mẹ.

“Khương Ninh, để ta xách trái cây.” Nàng xung phong.

Khương Ninh mặc kệ nàng, chỗ trái cây này nặng vài cân, nàng khó mà mang theo được.

Hắn nói: "Ngươi không cần phải giúp."

Tiết Nguyên Đồng hiếm khi không đốp lại.

Sau khi vượt qua cầu vòm, phía đông thoáng đãng hơn, một con đường nhựa dài trải về nơi xa, hai bên hiện ra những cánh đồng rộng lớn.

Trong vòng năm trăm mét phía trước, chỉ có một tòa nhà cung cấp điện.

"Đó là trạm cung cấp điện duy nhất trong thị trấn của bọn ta." Tiết Nguyên Đồng giới thiệu.

Trạm cung cấp điện chiếm một diện tích lớn, Tôi Thể Lôi Quyết của Khương Ninh khẽ run lên.

Phía trước nhà máy điện là bãi đất trống bằng bê tông.

Một chiếc máy kéo dừng lại ở đó, phát ra tiếng gầm mạnh mẽ, một đám đông người lớn và trẻ em tụ tập xung quanh nó.

Người phụ nữ nhặt chiếc túi lên, đổ hạt ngô vào lỗ trên máy kéo.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cỗ máy phía trước máy kéo.

Những đứa trẻ lẽ ra phải ríu rít lại im lặng lạ thường, nhất thời chỉ có tiếng máy gầm rú.

Chẳng bao lâu, những dải 'bỏng' ló ra khỏi máy, tỏa ra một mùi thơm nhẹ.

Những đứa trẻ thèm thuồng phát ra tiếng kêu vui sướng.

Những người phụ nữ khéo léo gói những que bỏng thành từng bó rồi phân phát cho trẻ em.

Bọn trẻ cầm những que bỏng, cắn vào miệng tạo ra tiếng rộp rộp, tạo một cảnh chợ đẹp đẽ.

Tiết Nguyên Đồng ở bên cạnh lẩm bẩm: "Thật tốt quá!"

Nàng cũng như thế khi còn nhỏ.

Tiết Nguyên Đồng không đến xem, nàng cùng Khương Ninh lặng lẽ đi qua.



Phía trước một trăm mét, Tiết Nguyên Đồng đã ra khỏi đường nhựa.

Trước mặt nàng là con đường đất dẫn về phía nam, không thấy điểm cuối.

Bên tây là ruộng, bên đông cũng ruộng, cạnh những thửa ruộng bên đông có một ngôi làng.

Tiết Nguyên Đồng đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt lên với nụ cười trên môi:

"Khương Ninh, không phải ta khoe khoang, ta đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhắm mắt lại cũng có thể đi về nhà."

Khương Ninh: “Thật không?”

"Hừ, đương nhiên là thật." Tiết Nguyên Đồng tràn đầy tự tin, "Trường tiểu học của ta ở bên kia, nhìn xem!"

Nàng quay lại và chỉ vào một tòa nhà ba tầng ở phía bắc.

"Ta đã đi trên con đường này suốt sáu năm!"

Khương Ninh quan sát địa hình, phía đông thôn còn có một con đường khác đi vào thôn.

Nếu đi đường xi măng đến trường thì rõ ràng khoảng cách sẽ gần hơn.

"Tại sao trước đây ngươi không đi con đường đó?" Khương Ninh hỏi.

Tiết Nguyên Đồng cười tiếp: “Ta thích yên tĩnh.”

Tuy nói như vậy nhưng Tiết Nguyên Đồng không khỏi cảm thấy u sầu trong lòng.

Cha nàng mất rất sớm, mẹ không đi thêm bước nữa, một mình nuôi nàng khôn lớn.

Trẻ em từ những gia đình như vậy có thể sẽ nhận được những cái nhìn kì lạ của người trong làng.

Đôi khi Tiết Nguyên Đồng đang trên đường đi học về, dân làng thường chặn nàng lại và hỏi thăm chuyện gia đình.

Có mấy cô nói chuyện với nàng rất lâu, bảo có mỗi hai mẹ con đơn độc thế thì sống cũng vất vả, hình như đang nói thì họ lại nhớ tới những khổ sở của bản thân, hoặc có khi là niềm xót thương trào dâng mà ai nấy cũng đều rơm rớm nước mắt.

Nàng thì đứng bên cạnh với một tâm thế đắn đo, đi thì không phải phép mà ở cũng không được, .

Tiết Nguyên Đồng biết bọn họ có ý tốt, nhưng nàng không thích.

Sau này, để tránh gặp người trong làng, cô luôn xách cặp đi bộ về nhà dọc theo con đường đất này.

Lúc này, Tiết Nguyên Đồng cũng đang xách cặp đi bộ về làng theo con đường đất này.

Giống như cách đây vài năm.

Nàng không muốn lan tỏa cảm xúc tiêu cực cho Khương Ninh, nên giữ kín điều đó, nàng luôn là một cô gái rất ngầu.

Trên những thửa ruộng ở nông thôn, những ngôi mộ bằng đất mọc lên khắp nơi Nếu đi qua con đường đất này vào đêm khuya, một người nhát gan sẽ khiếp vía.

Tiết Nguyên Đồng thỉnh thoảng hỏi Khương Ninh có mệt không, nếu mệt thì nàng sẽ xách sữa thay, nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời là hắn không mệt.

Trên đường quê, chim hót líu lo, hoa trái đưa hương, Tiết Nguyên Đồng vừa đi vừa nhảy:

"Khương Ninh, nhìn kìa, cột điện này xiêu vẹo rồi, buồn cười quá."

Khương Ninh ngước lên và thấy một cột điện dựng nghiêng một góc 60° ở nơi tiếp giáp giữa đường đất và cánh đồng.

Tiết Nguyên Đồng chạy đến cột điện, giơ chân ra, múa may mấy cái, ngạo mạn nói: "Khương Ninh, ngươi tin không, ta đá hắn một cước, hôm nay cả làng mất điện!"

Khương Ninh: “Đây là cách ngươi báo đáp người trong làng à?”

Tiết Nguyên Đồng lại chạy đến giữa đường, tiếp tục tiến về phía trước rồi rẽ, và đi về phía đông.

Cứ như vậy, nàng đã dẫn Khương Ninh vào làng.

Ngôi làng của họ tên là ‘Tiết Tiểu Trang’, chỉ nghe tên thôi cũng khiến người ta dễ dàng liên tưởng, nhưng tại sao lại là ‘Tiểu Trang’ nhỉ?

Trên thực tế, ở phía đông Tiết Tiểu Trang có một làng mang lên Tiết Đại Trang.

Sau khi tiến vào làng, đi vào trong một chút, Khương Ninh thả thần thức, quan sát được một gia đình.

Hắn nói: “Ta giúp ngươi để đồ ở cửa nhà hàng xóm, sau đó sẽ đợi ngươi ở thị trấn”.

Nghe vậy, Tiết Nguyên Đồng chợt nhớ ra mình đang về làng thăm hàng xóm chứ không phải nhà mình, việc đưa Khương Ninh đến nhà người khác như thế này có vẻ không hợp lý.

Nếu hàng xóm hỏi tới, nàng nên giới thiệu Khương Ninh như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment