Chương 601: Thiên lộ (3)
Chương 601: Thiên lộ (3)
Tiết Nguyên Đồng đưa ra quyết định: “Ngươi đi cùng ta, ta sẽ không ở lại ăn trưa, chúng ta lên thị trấn ăn cơm. Trước trường cấp hai có một quán Malatang rất ngon, ta sẽ đãi ngươi.” "
Khương Ninh: “Ngươi xác định không muốn ở lại?”
Tiết Nguyên Đồng quả quyết nói: "Không cần!"
Khương Ninh xách sữa và hoa quả, đứng trước nhà cũ của nàng.
"Đến đây đi."
Tiết Nguyên Đồng chật vật cầm quà, trước khi vào nhà hàng xóm, nàng liên tục nói với Khương Ninh:
"Đừng bỏ đi, nhớ đợi ta quay lại nhé ~"
Khương Ninh nói: “Ừ, đi nhanh đi.”
Tiết Nguyên Đồng đi được ba bước rồi quay lại, đi vào nhà hàng xóm trong cảm xúc bịn rịn.
Thần thức của Khương Ninh mở ra, quấn quanh Tiết Nguyên Đồng.
Hắn không đợi ở đó mà đi khắp làng, thỉnh thoảng khi người trong làng nhìn thấy một người lạ hắn sẽ ngoái lại vài lần, nhưng không đến bắt chuyện.
Khương Ninh đi đến mương, mương có hình bầu dục, dài và rộng khoảng hai mươi mét, nước trong mương gần như khô cạn.
Một bé trai với một bé gái đang lội mương bắt cá.
Hắn xem với sự thích thú.
Cô bé sờ soạng một lúc, phát hiện ra một con cóc xấu xí. Nó sợ hãi đến mức ném cóc đi ngay lập tức.
Trong mương không có nhiều nước nên cô bé không mò được cái gì. Nó giận dữ nói: "Chúng ta tát nước đi, kiểu gì cũng mò được."
Sau đó, hai đứa trẻ lấy cái chậu và bắt đầu tát nước.
Lúc đầu, chúng nó tát rất cẩn thận, sợ nước dính vào quần áo, Khương Ninh trông mà sốt cả ruột, nói to: "Tát nhanh lên, vẫn chưa cơm à?"
Hai đứa trẻ nghe vậy lập tức trở nên hưng phấn.
Mặc dù họ là những đứa trẻ nhưng một khi họ tát nước một cách nghiêm túc, thì lại khí thế ngút ngàn. Nước bùn văng tung tóe như đang diễn ra hội té nước vậy.
Trẻ em dường như không bao giờ biết mệt, về sau chúng thi nhau xem ai tát nước xa hơn ai.
Đặc biệt là cô bé, té nước rất khỏe.
Nó vẩy nửa chậu nước bùn, đầu tiên liếc nhìn cậu bé với vẻ hơn thua, sau đó đưa ánh mắt kiêu hãnh nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh nhìn một màn này, giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay.
Hai đứa trẻ thấy có người cổ vũ thì lại té nước mạnh hơn như thể được thưởng.
Cuối cùng, hai đứa trẻ ai nấy lấm lem như con khỉ bùn.
Khương Ninh rất vừa lòng.
Lúc này, một người phụ nữ từ xa bước nhanh tới, đứng bên mương nhìn hai con khỉ bùn, tức giận hét lên: "Tiểu Du, con đang làm gì vậy!"
Cậu bé thì còn đỡ, không có phản ứng gì nhiều, nhưng cô bé lại sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, như thể vừa gặp phải một nỗi kinh hoàng lớn.
"Tiểu Hữu, lên đây!" Người phụ nữ mở to mắt hét lên.
Cô bé tên Tiểu Du quay lại, nhìn thẳng vào mẹ mình, hùng hồn nói:
"Cô nhìn nhầm người rồi, cháu không phải con nhà cô!"
Người phụ nữ nhặt một cành cây đuổi theo, con bé tức tốc co giò bỏ chạy.
Khương Ninh nhìn thấy cảnh này, im lặng xoay người rời đi.
Một lúc sau, Tiết Nguyên Đồng quay lại.
Hai tay nàng trống không, tất cả quà biếu đều đưa cho hàng xóm cả.
"Khương Ninh, ta đói rồi."
Bây giờ đã 11 giờ trưa, họ bắt đầu đi khoảng 6 giờ sáng, đổi tàu suốt chặng đường, tiêu hao nhiều năng lượng, đói bụng là chuyện bình thường.
"Lên thị trấn trước đã."
Khi cả hai rời khỏi làng, vô tình bắt gặp một người phụ nữ lôi một đứa con gái đi về.
Tiết Nguyên Đồng sửng sốt: “Thím Hoa, con bé này là Tiểu Hữu à?”
Thím Hoa tức giận đến mức không để ý đến Khương Ninh: "Con này làm thím tức gần chết!"
"Về nhà thím cho nó ăn đòn!"
Nói được mấy câu, thím Hoa lại nói: “Sao ngươi không ở lại ăn tối mà đã đi luôn rồi?”
Tiết Nguyễn Đồng nói: “Lát nữa bọn cháu trở về thành phố.”
Hai người trò chuyện vài câu, trong lúc này, Tiểu Du mặt đầy bùn nước, oán hận nhìn Khương Ninh. Tất cả là tại anh này, không thì nó đã được tát nước vui vẻ.
Tạm biệt thím Hoa, Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh đi đến cổng trường trung học cơ sở thị trấn, ăn một bát Malatang với giá 7 tệ.
Ăn xong thì đã 12 giờ trưa.
Xe buýt đi huyện Tân Hồng khởi hành lúc 1 giờ 20, giờ vẫn còn sớm.
Tiết Nguyên Đồng đề nghị: “Phía nam có một vườn đào, chúng ta đi ngắm hoa đào đi!”
Tháng Tư là mùa hoa đào nở rộ.
Hai người đi đến vườn đào, giữa hương hoa thơm ngát, Tiết Nguyên Đồng vui vẻ bước đi, làn da trắng hồng hòa cùng hoa đào.
Khương Ninh lấy điện thoại ra chụp ảnh nàng để ghi lại khoảnh khắc này.
Tiết Nguyên Đồng hôm nay vận động nhiều hơn bình thường, Khương Ninh không có cho nàng uống linh dược, khi hưng phấn qua đi, nàng đã thấm mệt và trở nên ủ rũ.
Tiết Nguyên Đồng lê bước nặng nề, chật vật bước ra khỏi vườn đào.
Nàng nhìn trạm xe phía bắc xa xa, nghĩ đến con đường về nhà xa xôi, thở dài: "Khương Ninh, ta mệt quá!"
Khương Ninh tìm một chiếc ghế dài, nói: "Mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, đừng cố quá."
Hắn và Tiết Nguyên Đồng ngồi trên băng ghế.
Nàng tựa đầu vào Giang Ninh nửa phút thì bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ.
"Khương Ninh, ta muốn ngủ." Nàng nói.
"Ngủ đi."
“Ngươi ngủ không?”
"Ta không buồn ngủ."
"Khương Ninh, ngươi nói xem, nếu khi ta tỉnh lại, thấy mình nằm ở trên giường sẽ tốt biết bao?" Tiết Nguyên Đồng chống cằm suy nghĩ.
“Thôi không cần bắt xe nữa hu hu.”
Khương Ninh cười nói: “Ngủ đi, có lẽ khi tỉnh lại mong ước sẽ thành hiện thực.”
"Ồ, vậy ta đi ngủ đây, nhớ gọi ta nhé!"
Tiết Nguyên Đồng ôm cánh tay Khương Ninh, tựa vào người hắn, ngửi mùi hương tươi mới của Khương Ninh, tinh thần an định, nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Tiết Nguyên Đồng ngủ thiếp đi, hơi thở ấm áp của nàng phả vào cổ Khương Ninh.