Chương 624: Bác ái
Chương 624: Bác ái
Tiết Nguyên Đồng nói: "Hừ, nhớ mang đồ ăn cho ta, ta nói xong rồi, đi ngủ đây."
Nàng gục đầu lên tay, ngủ ngon giấc.
Nàng không quan tâm hắn đồng ý hay không, vì kiểu gì hắn chả đồng ý.
Cảnh Lộ cầm ô đi lên từ hàng ghế sau: "Đi chung nhé."
Nàng cùng các tỷ muội đã từng đến quán gà nướng than đó, họ quen với chủ quán và có số điện thoại của đối phương.
Trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, nàng gọi điện cho ông chủ, bỏ họ chuẩn bị trước các món ăn để khi đến nơi có thể ăn ngay.
Vừa tan học, học sinh đang đi ra ngoài lớp thì nghe thấy có người nói: "Trời mưa to quá!"
"Ta nghĩ che ô cũng không ổn. Giày có thể bị ướt."
"Đừng lo lắng như vậy, đi xuống trước xem một chút đi."
Lớp 8 nằm ở tầng hai, các học sinh không ở lại lâu, chúng đi về phía đông, đi xuống cầu thang cạnh lớp 1.
Cảnh Lộ và Khương Ninh không rời đi mà đang đợi ai đó.
Khi chỉ còn lại một nửa số học sinh trong lớp, một nữ sinh cao ráo xuất hiện ở cửa.
"Lộ Lộ, ta ở đây!" Hà Thanh Đường không sợ người lạ, đi thẳng vào lớp 8.
“Đi thôi.” Cảnh Lộ nói.
Ở phía bắc phòng học, Thôi Vũ cất điện thoại, không nói lời nào, nói với Mạnh Quế: "Quế ca, nấu cơm nấu cơm."
Mạnh Quế nhắm mắt ngồi yên lặng. Mái tóc dài hơn mười centimet dựng đứng lên, trông rất mạnh mẽ và nổi bật.
"Đi thôi." Mạnh Quế bình tĩnh nói.
Nói xong, hắn cởi áo khoác nhét vào ngăn bàn, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.
"Này, Quế ca hôm nay đẹp trai quá!" Thôi Vũ ngạc nhiên nói.
Một chiếc áo sơ mi trắng mang lại cảm giác sang trọng, mới mẻ, tăng thêm điểm nhấn cho vẻ ngoài và khí chất của hắn.
Mặc dù bình thường Mạnh Quế trông không có gì nổi bật nhưng khi khoác lên mình chiếc áo sơ mi đó lại trông đẹp trai hơn trước.
Thôi Vũ đi đến hàng ghế sau lấy ô rồi hỏi: "Quế ca, ô của ngươi đâu?"
Mạnh Quế không nói gì mà chỉ bước về phía trước.
Vương Long Long nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Mã ca, nhìn xem, hôm nay Mạnh Quế hơi bị thời thượng!"
Mã Sự Thành liếc nhìn, nói: “Quả thực đẹp trai hơn trước.”
Bên ngoài trời đang mưa to, hắn và Vương Long Long không có ý định ra ngoài nên nhờ Quách Khôn Nam và Hồ Quân mang đồ ăn đến.
Cùng lúc đó, ở hàng ghế đầu của lớp học.
Giang Á Nam nói với Trầm Thanh Nga: "Trời mưa nên bẩn quá. Ta thực sự không muốn ra ngoài ăn, phiền lắm."
Du Văn: “Ta cũng vậy, ta muốn uống trà sữa nhưng lại không muốn ra ngoài.”
Trầm Thanh Nga trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ, không muốn ra ngoài, thì nhờ ai mua hộ?
Ngày xưa có người mang đồ ăn đến cho nàng, và cũng chỉ mang đồ ăn cho một mình nàng.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Khương Ninh...
Trái tim nàng cảm thấy trống rỗng như vậy.
Chúng ta có thể lấy lại những gì đã đánh mất không?
Trầm Thanh Nga không biết.
Nàng dường như đã mất đi người đó mãi mãi.
Một số đứa con gái phàn nàn về thời tiết, Đổng Thanh Phong nghe thế chậm rãi mỉm cười.
Đến lượt hắn thể hiện rồi.
Hắn đứng dậy và quay người lại.
Trong mắt hắn, tất cả những người con gái xinh đẹp đều là những bông hoa mỏng manh. Ngoài trời mưa to như vậy, Đổng Thanh Phong sao có thể chịu nổi khi nhìn thấy hoa bị mưa gió quật ngã?
Hắn chính là người bảo vệ hoa!
Đổng Thanh Phong như đang gánh vác một trọng trách khó gọi tên, hắn cầm lấy cuốn sách nhỏ với bút bi, ân cần hỏi: "Á Nam, ngươi muốn ăn cái gì? Ta mang lên cho ngươi."
Giang Á Nam biết Đổng Thanh Phong rất hào hiệp, nàng nói: "Ta muốn ăn cơm chiên với trứng và rau, cho ít cay, được không?"
Đổng Thanh Phong vội vàng viết vào sổ: "Đương nhiên."
Giang Á Nam đưa cho anh một tờ năm tệ: "Cảm ơn ngươi!"
"Thanh Nga, ngươi thì sao?" Đổng Thanh Phong lại hỏi.
Trầm Thanh Nga tỉnh táo lại, biết Đổng Thanh Phong là người tốt, liền nói: “Ta muốn một phần mì gà xé.”
Nói xong nàng đưa tiền.
Du Văn: “Ta muốn một suất Malatang và hai cốc trà sữa yến mạch.”
Kể từ lần trước uống trà sữa trân châu và tự biến mình thành kẻ ngốc, nàng thề sẽ không bao giờ uống trà sữa trân châu nữa, chỉ cần không uống trà sữa trân châu, nàng sẽ không bao giờ phải mất mặt cả!
Sau khi Đổng Thanh Phong ghi chép xong, hắn mang theo cuốn sổ và hỏi Trần Tư Vũ với Bạch Vũ Hạ: "Muốn món gì cứ việc nhờ ta mua hộ."
Trần Tư Vũ từ chối: "Ta vừa thấy mang hộ cho người khác rồi, ngại phiền hà tới ngươi lắm."
Đổng Thanh Phong nói: “Ta thích làm thế mà.”
Hắn tự hào nói: “Ta chỉ thấy vui chứ không thấy phiền. Ngươi nỡ tước đoạt niềm vui của ta à?”
Trần Tư Vũ: "..."
Bạch Vũ Hạ khua khoắng điện thoại: “Bên ngoài có một cửa hàng có ship, lát nữa ta gửi thông tin liên lạc của quán đấy.”
…
Tầng một.
Hành lang đông tây đông đúc học sinh, dù ai cũng mang theo ô nhưng bên ngoài trời đang mưa to kèm gió lớn nên nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị ướt.
Dù người trên có khô thì ống quần với giày có chạy đằng trời.
"Chờ một chút, đợi mưa tạnh rồi chúng ta đi."
Có câu như thế này từ đám đông.
Hầu hết học sinh đều chờ đợi, nhưng cũng có một số học sinh dũng cảm cầm ô bước đi dưới trời mưa to.
Lúc này, phía đông của tòa nhà giảng dạy.
Hai học sinh bước xuống cầu thang là Thôi Vũ và Mạnh Quế.
Thôi Vũ nhìn cơn mưa lớn phía xa, dường như có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của mưa.
“Mẹ nó, mưa to quá, hay là đợi tí rồi đi.”
Mạnh Quế vuốt sợi tóc dài hơn mười centimet ngược về sau, giống như một kiếm khách cổ xưa cầm kiếm, lại dịu dàng như tài nữ gảy đàn.