Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 625 - Chương 625: Bác Ái (2)

Chương 625: Bác ái (2) Chương 625: Bác ái (2)

Hắn nói: “Mưa không đáng sợ, điều đáng sợ là lòng người”.

Thôi Vũ: "Quế ca, ngươi sao vậy?"

Mạnh Quế cong môi: “Ta sẽ nói cho ngươi biết thế nào là thánh nhân chân chính.”

Hắn móc ra một chiếc túi nhựa từ trong túi quần, nhét điện thoại di động và tiền vào rồi buộc chặt lại.

Sau đó, hắn vỗ vỗ mặt, giây tiếp theo, vẻ mặt hắn dịu xuống, thậm chí có phần lạnh lùng.

Hắn nhấc bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Sau này đừng che ô cho ta nữa, nghe rõ chưa?"

Thôi Vũ nhanh chóng đi theo, nói với Mạnh Quế: "Được rồi, hôm nay ta sẽ nghe lời ngươi."

Mạnh Quế mặc áo sơ mi trắng và quần đen.

Hắn đút một tay vào túi, kiểu tóc hơi dựng lên đã nâng chiều cao của Mạnh Quế lên mét chín!

Hắn tiếp tục đi về phía trước. Có rất nhiều học sinh ở phía trước, Mạnh Quý rất tự nhiên mở đường, bước đi thong thả.

Cùng lúc đó, hắn vẫn đang nói chuyện với Tôi Vũ: “Đợi tí nữa phải ăn cái gì sang một tí.”

Thôi Vũ hỏi một cách ngu ngốc: "Sang gì cơ?"

Mạnh Quế: "Thì là sang trọng đó."

Hắn vẫn thong thả nói chuyện với Thôi Vũ, dường như không để ý đến những học sinh xung quanh cũng như trận mưa to.

Cứ như vậy, Mạnh Quế đi xuyên qua đám người, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của các học sinh, hắn mặc áo sơ mi trắng bình tĩnh bước vào trong màn mưa lớn.

Dù có bị mưa tạt, bị gió thổi tới nỗi không mở mắt được, Mạnh Quế vẫn nói chuyện với Thôi Vũ.



Hà Thanh Đường đứng cạnh Cảnh Lộ, miệng hơi hé mở: “Hình như bạn kia cùng lớp với ngươi phải không?”

Cảnh Lộ: "Ừ."

Hà Thanh Đường: “Chúng nó bị chập mạch à?”

Nàng chỉ vào huyệt thái dương.

Cảnh Lộ rất bình tĩnh: “Đó là chuyện bình thường, đừng ngạc nhiên.”

Nghe được lời này, Tề Thiên Hằng đứng gần đó cười khinh thường.

Lúc này, dưới mưa, một người đàn ông mặc vest cầm ô chạy tới. So với các học sinh, một người lớn mặc vest thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Các bạn đứng ở hành lang thấy người đó, nghe hắn hô lớn:

"Tề thiếu gia, Tề thiếu gia, bữa tối của ngài tới rồi!"

Vừa nói, hắn đưa ra một chiếc vali trông rất sang trọng.

Người đàn ông mặc vest nói to đến nỗi tất cả học sinh gần đó đều nghe thấy, nhất tề nhìn anh ta.

Tề Thiên Hằng chậm rãi đi ra, cầm vali như thường lệ.

Người mặc vest cung kính nói: "Tề thiếu gia xin cứ tự nhiên!"

Nói xong, hắn nhìn Tề Thiên Hành mỉm cười, không để ý tới ánh mắt của các học sinh xung quanh.

Có lẽ những học sinh trẻ này sẽ nghĩ thái độ của hắn là khiêm tốn.

Bởi lẽ trông hắn rất niềm nở với một đứa nhóc bé hơn mình mười mấy tuổi.

Nhưng chỉ có người đàn ông mặc vest mới biết rằng hiện tại ở Vũ Châu, được trả mức lương mười mấy nghìn tệ thì chút việc cỏn con ấy có sá chi.

Tề Thiên Hằng khẽ gật đầu, cầm chiếc hộp chậm rãi đi vào lớp dưới ánh nhìn của tất cả học sinh, chỉ để lại một bóng người cô đơn.

Hà Thanh Đường quay mặt đi, lạ lùng hỏi: "Đây là kiểu của người giàu à?"

Cảnh Lộ nói: “Không, hắn chỉ cố tỏ vẻ thôi.”

Vài phút sau.

Mưa đã ngớt đi nhiều. Tranh thủ, Cảnh Lộ và Khương Ninh cùng nhau lên đường.

Khương Ninh giơ một chiếc ô có mái che rộng để che mưa.

Ngày trước hắn không thích ngày mưa, bởi vì mưa đồng nghĩa với có bùn.

Hắn thường quên mang theo ô nên chắc chắn sẽ bị dính mưa. Dù có mang theo ô, giày của hắn cũng rất dễ bị bẩn.

Bây giờ Khương Ninh lại rất thích mưa, hắn chỉ cần phát tán linh lực của mình để ngăn mưa.

Đi dưới mưa như thế này mang lại cho ta một ý cảnh rất khác.



Ngã tư bên ngoài trường học.

Thôi Vũ nhìn chằm chằm vào Mạnh Quế, cả người ướt như chuột lội.

Lúc này, mái tóc đầy tự hào của Mạnh Quế đã rũ xuống, áo sơ mi trắng và quần đen ướt đẫm, trông rất thảm.

“Quế ca, bữa tối nên ăn gì?” Thôi Vũ thắc mắc.

Ngoài đường gió thổi, Mạnh Quế rùng mình vì lạnh: "Ăn cái gì, về nhà thay quần áo đã!"

Thôi Vũ khó hiểu: "Quế ca, ngươi tính làm gì?"

Mạnh Quế: "Ngươi không hiểu ta."

Cổng trường.

Cảnh Lộ dẫn Khương Ninh vào một con hẻm.

Con đường rải sỏi trong ngõ càng khó đi hơn, sau khi đi được khoảng 200 mét, họ dừng lại trước một tòa nhà hai tầng.

Cảnh Lộ nói: “Khương Ninh, đây là không gian bí mật của chúng ta, mau vào đi.”

Một tấm bảng được dựng cạnh cửa tiệm có viết ba chữ "Gà nồi than", một số món ăn thường gặp cũng được viết trên đó.

Trong phòng sáng đèn, trước cửa có một cái quầy nâu, trên đó có một ít đồ uống, một người phụ nữ tầm hai mươi tuổi đang ngồi ở quầy.

Cảnh Lộ chào hỏi: “Ngụy tỷ.”

Ngụy tỷ cười: “Vẫn chỗ cũ, đi nhanh lên, chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.”

Trong phòng chung có bốn cái bàn, hai bên phòng khách có bốn phòng nhỏ hơn, gọi là “buồng riêng’.

Hôm nay tiệm làm ăn bình thường, chỉ có một bàn là đang có khách.

Cảnh Lộ suy nghĩ một chút, chọn ngồi cùng một ghế với Hà Thanh Đường.

Vừa ngồi xuống, ông chủ bưng ra một chiếc nồi hình chữ nhật, mùi thơm lập tức tỏa ra. Từ trong hơi nóng, có thể nhìn thấy nước súp màu đỏ tươi trong nồi, cũng như thịt gà đầy ắp và tươi ngon.

Ông chủ bật bếp ga nhỏ, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Cảnh Lộ cầm ấm nước lên, đổ một ít nước vào cốc nước, trụng muỗng với đũa cho mọi người. Nàng giới thiệu với Khương Ninh :

“Món gà nướng than này có giá 48 tệ một suất ăn kèm với 7 loại rau nhúng, bún, tàu hũ ki, nấm và rau xanh.”

“Ta thấy đáng tiền gà om nấm, với cả vị rất tuyệt.”

Nói xong, Cảnh Lộ gắp cho Khương Ninh một miếng thịt gà: “Ăn thử xem.”
Bình Luận (0)
Comment