Chương 626: Ngươi hại ta rồi
Chương 626: Ngươi hại ta rồi
Khương Ninh cắn một miếng, thơm thơm, thịt rất mềm: "Rất ngon."
Cảnh Lộ bổ sung: “Ta đi hết quanh chỗ này rồi, thấy quán này phải được xếp top 3 quán ngon nhất”.
Hà Thanh Đường nói thêm: “Còn có nhà hàng chuyên làm về cá, cũng rất ngon.”
“Nhưng so với con thỏ của ngươi thì hãy còn kém lắm.”
Hà Thanh Đường nghĩ tới món thịt thỏ đã ăn ở trên đê thì nhớ nhung vô cùng .
Cả đời nàng chưa bao giờ được ăn món thịt thỏ ngon đến thế, ai ăn một lần thì cả đời sẽ không thể quên nhỉ?
Cảnh Lộ thẳng thắn nói: “Thịt thỏ ngon lắm, thế nên bọn ta còn tính đãi ngươi vài lần nữa.”
Dù nàng là học sinh cấp ba, nhưng có thể lên mạng nhận đơn đặt hàng vẽ tranh để kiếm tiền, so với nhiều học sinh khác nàng giàu hơn hẳn, kể cả khi nàng đãi Khương Ninh ăn ngon mỗi ngày.
Chỉ cần Cảnh Lộ chấp nhận vẽ nhiều hơn để có tiền đãi hắn như này.
Hà Thanh Đường nhìn người chị em của mình, không nói nên lời.
Tuy bảo là Hà Thanh Đường đãi, nhưng thực chất là vẫn Cảnh Lộ tự mình quyết định, tiền gà nồi than cũng do Cảnh Lộ trả.
Đang ăn, phòng riêng bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện.
Chiếc bàn mà Cảnh Lộ đang ngồi trùng hợp ngay cạnh với một cái buồng, trong đó có bảy tám đứa con trai đang ngồi.
Ai nấy đều khỏe khoắn, hơn nữa cửa mở nên có thể nghe thấy rõ tiếng họ đang nói chuyện.
"Đào Niệm, trong trận chạy nước rút 100 mét này, ngươi trâu bò nhất trong đội mình đấy."
Chàng trai mặc áo khoác denim tỏ ra tự hào. Hắn chính là Đào Niệm mà họ nhắc tới.
Hắn nói: “Bọn lớp 11, theo như ta biết, không có ai hơn ta ở nội dung này”.
"Lớp 12 có hai đội, nhưng nói thật, cũng xêm xêm ta thôi."
Có đứa nói: “Thế là ngươi không có đối thủ rồi còn gì?”
Một người khác vui vẻ nói: “Nhỡ khối mình có đứa giỏi hơn thì sao?”
"Nực cười. Học sinh thể thao khối 10 còn chưa được huấn luyện thì đào đâu ra đứa nào như thế?"
Hắn nói đầy khinh thường, dù sao bọn hắn đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, tất nhiên tố chất của chúng tốt hơn nhiều so với những học sinh bình thường.
"Thế là ngươi nên ẵm hết giải rồi còn gì." Một đứa to con nói, tướng tá hắn chỉ kém một bậc so với Nghiêm Thiên Bằng.
Đào Niệm: “Nói thật, ta quá quan trọng tiền thưởng, tại ta hứa với người yêu là sẽ mang huy chương về cho nàng ấy.”
Đứa to xác kia nói: “Lần này nghe nói tiền thưởng lớn, trong trường có người quyên góp rất nhiều.”
"Bảo ca, ngươi quen biết nhiều nhất, thử nói xem?" Đào Niệm hỏi.
Bảo ca đáp: “Ngươi đã bao giờ nghe nói đến Trường Thanh Dịch chưa? Nghe nói sếp công ty đấy từng là học sinh trường chúng ta."
Đào Niệm nghe vậy giật mình: "Làm sao ngươi biết?"
Công ty Trường Thanh Dịch gần đây đang nổi như cồn trên mạng, được mệnh dnah là công ty mang tầm quốc gia, không, phải là tâm thế giới.
Hiện nay có rất nhiều người thích ủng hộ sản phẩm nội địa. Nếu sản phẩm nội địa này thực sự tối ưu, thì ai lại chả tự hào.
Trường Thanh Dịch là một sản phẩm như vậy, không chỉ bán chạy ở Trung Quốc mà còn ở nước ngoài. Không quá lời khi gọi nó là một loại thần dược.
Bất cứ khi nào mọi người nói về sản phẩm này, lòng tự tin của họ ngay lập tức tăng vọt.
Bảo ca: “Nói ra có thể không tin, nhưng đây là được Cao béo bật mí đấy.”
Cao Hà Soái rất nổi tiếng trong trường, được bọn khối 11, 12 gọi là mãnh hổ.
“Lần trước đi ăn ngoài, ta nghe thấy Cao béo và Cường ca cùng nhau ăn cơm và tán gẫu về chuyện này.”
Nghe xong, Đào Niệm nhấp một ngụm bia:
"Lời của Cao Hà Soái hẳn là sự thật."
Đứa khác nói: "Nếu sếp của Trường Thanh Dịch chi tiền thì chắc phải cỡ mấy triệu tệ nhỉ?"
Đào Niệm cười mỉa: "Ít thế, mấy triệu với Trường Thanh Dịch chả à cái thá gì?"
Bảo ca đồng tình: “Mấy triệu thật sự không nhiều. Chỉ cần trước đây trường mình chưa từng hiếp đáp ông sếp này thì ít nhất cũng phải được mấy triệu.”
“Nếu có quyên góp thì phần thưởng hội thao chắc chắn rất hậu hĩnh. Ta hiểu lão hiệu trưởng trường mình rất trọng thể diện, lại còn hào phóng nữa. Năm ngoái khi tuyển sinh, lão bỏ tận một trăm hay hai trăm mấy ấy.” Bảo ca kể lại những gì mình biết.
Đám học sinh nói rất vô tư, Cảnh Lộ ở ngoài có thể nghe rõ.
Hà Thanh Đường bảo: "Ta thấy trên mạng Trường Thanh Dịch rất đắt. Mặc dù giá đã giảm nhưng mức giá hiện tại vẫn cao quái đản, mua không nổi."
Cảnh Lộ hiểu tại sao lại vậy: “Một lọ trị giá hai ngàn tệ, giúp mọc tóc, tác dụng kéo dài hơn hai tháng, nếu không còn dùng nữa sẽ bị rụng tóc.”
"Khương Ninh, ngươi có để ý thấy Trường Thanh Dịch rất kỳ lạ, nó cứ buộc người ta phải chi tiền ra mua.”
Nàng nói: “Chắc chắn tên sếp đó là cố ý làm vậy, đồ ác tâm!”
Khương Ninh im lặng hai giây rồi nói: “Có lẽ họ chỉ làm được ra thuốc có hiệu quả như này.”
…
Khi Quách Khôn Nam đang ăn bánh, hắn tận mắt chứng kiến Mã Sự Thành kiếm được 500 tệ nhờ việc giúp người ta leo rank.
Hắn thật mừng cho Mã Sự Thành.
Lúc này trên QQ hiện lên một thông báo.
Giống như một con chó ngửi thấy mùi xương, Quách Khôn Nam vội vàng nhìn đọc.
Nội dung chỉ có hai từ: "Ăn rồi".
Đây là những gì Từ Nhạn đã trả lời.
Câu cuối cùng của Quách Khôn Nam là: “Hôm nay trời mưa to, may mà có mang theo ô, với cả ta nhanh trí nên không bị ướt giày, còn đưa được cơm cho anh em nữa, chịu thôi, ta trượng nghĩa thế đó, ngươi ăn chưa?”
Hắn gõ nhiều chữ như vậy nhưng Từ Nhạn chỉ trả lời có hai chữ.