Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 636 - Chương 636: Tạnh Mưa

Chương 636: Tạnh mưa Chương 636: Tạnh mưa

"Ta ngửi thấy mùi bỏng ngô, ngươi ăn mảnh à?" Tiết Nguyên Đồng hỏi.

Khương Ninh tự tin nói: “Ừ, ta đang ăn đó.”

Vừa nói hắn vừa lấy một nắm cho vào miệng.

'Đáng ghét! Khương Ninh ăn mảnh thật kìa, khó chịu quá! ’

Tiết Nguyên Đồng rất tức giận, theo tính tình cứng rắn vốn có, nàng sẽ không bao giờ để ý đến Khương Ninh nữa, nhưng khi ngửi thấy mùi hương đó, nàng lại định cho Khương Ninh một cơ hội.

Nàng thì thầm: “Khương Ninh, ta có tốt với ngươi không?”

"Có."

"Vậy ngươi báo đáp ta thế nào?"

Khương Ninh đẩy thùng bỏng ngô tới: “Mời.”

"Hả?" Tiết Nguyên Đồng kinh ngạc. Nàng vốn tưởng Khương Ninh sẽ chần chừ một lát, không ngờ lại nhượng bộ nhanh như vậy.

Có vẻ như quyền uy của nàng đang tăng lên từng ngày.

Tiết Nguyên Đồng không từ chối, bốc lấy ăn: "Nóng quá!"

Không có thời gian để ngạc nhiên, bỏng ngô đã lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chỉ cắn một miếng đã phải lập tức kinh ngạc.

Nàng vô thức cắn miếng thứ hai.

Cứ vậy, Tiết Nguyên Đồng vừa thưởng thức bộ phim, vừa ăn bỏng ngô của Khương Ninh một cách thích thú.

Ăn bỏng ngô, luôn có một số động tĩnh nhỏ, ở hàng ghế đầu, Trần Tư Tình đang dựa vào bàn sau xem phim, khi nàng nhận ra liền nhìn về phía Tiết Nguyên Đồng.

Đèn trong phòng học đã tắt, nhưng trên màn hình đang chiếu phim vẫn còn sáng đèn, Trần Tư Tình phát hiện ra Tiết Nguyên Đồng thực ra đang ăn bỏng ngô!

Tuy không ngửi thấy mùi, nhưng chỉ nghe âm thanh thôi cũng khiến nàng cảm thấy khao khát.

Nếu có thể ăn lén bỏng ngô trong khi đang chiếu phim trong lớp, đó sẽ là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời thậm chí nó còn thú vị hơn nhiều so với việc đi rạp!

Tiết Nguyên Đồng không để ý tới Trần Tư Tình, nàng chủ động khoe khoang: “Bỏng ngô của Khương Ninh siêu ngon!”

"Có thật không?" Trần Tư Tình hỏi.

Bạch Vũ Hạ và Trần Tư Tình đang ngồi cùng một bàn, đang xem phim, ánh mắt nàng lướt qua Trần Tư Tình, tất nhiên chú ý đến cuộc trao đổi của họ.

Bạch Vũ Hạ luôn là một người dè dặt, ngay cả khi nghe nhắc đến bỏng ngô, cô cũng chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Trong hầu hết các trường hợp, Bạch Vũ Hạ là một cô nàng thụ động.

"Đương nhiên là thật, để ta cho ngươi nếm thử. Siêu ngon. Ta chưa bao giờ ăn bỏng ngô ngon như vậy!" Tiết Nguyên Đồng cũng không keo kiệt với bạn bè.

Nàng đưa thùng bỏng ngô qua.

Trần Tư Tình cảm động nói: "Ta chỉ thử mấy cái thôi."

Vừa nói vừa cầm mấy cái bỏng ngô vào miệng, vẻ mặt của Trần Tư Tình liền thay đổi: 'Trời ạ, bỏng ngô có thể ngon đến thế ư! ’

Nàng không thể nhịn được, lấy thêm mấy cái nữa.

Tiết Nguyên Đồng nhìn thế liền đắc ý: "Hừm, ngon không?"

Trần Tư Tình: “Ngon quá!” Nàng gần như rên rỉ vì quá ngon!

Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh, thấy Khương Ninh gật đầu, trong lòng Tiết Nguyên Đồng hiểu ra, vẫy tay hào phóng: "Ăn thoải mái đi, cả một thùng lớn cơ mà!"

Thấy Trần Tư Tình hạnh phúc đến vậy, nếu Tiết Nguyên Đồng là đàn ông, nàng thậm chí sẽ sẵn sàng yêu Trần Tư Tình!

Tiết Nguyên Đồng nghĩ tới Bạch Vũ Hạ thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt, liền bổ sung: "Bạch Vũ Hạ, ngươi cũng ăn đi!"

Bạch Vũ Hạ do dự một lúc. Những gì Trần Tư Tình nói vừa rồi thực sự khiến nàng rất tò mò.

"Cám ơn!" Bạch Vũ Hạ cảm ơn, thử vài cái, nàng vẫn dè dặt như vậy, nhưng cũng không kiềm chế được mà bốc thêm.

Cứ vậy, nhóm nhỏ của Tiết Nguyên Đồng vừa thưởng thức bỏng ngô vừa xem bộ phim chiếu trong lớp.



Bên ngoài phòng học, Miêu Triết cơ hồ không chịu nổi gió lạnh.

Lúc mới ra ngoài thì không sao, nhưng bây giờ hắn đã ở lâu, nhiệt độ cơ thể của Miêu Triết càng ngày càng thấp.

Hắn nghiến răng nhớ lại những lời vừa gửi cho Vân Nghê yêu dấu.

Hắn muốn thay đổi bản thân để trở nên xứng đáng với nàng.

Thế nên chút lạnh lẽo hiện tại có sá chi?

Miêu Triết cắn răng đọc bài thơ: "Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng, bất kể gió nam bắc đông tây!"

Với nghị lực kiên cường, hắn trụ được trên hành lang.

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đầu phía tây hành lang.

Người đó không ai khác chính là thầy Nghiêm, chủ nhiệm khối 10!

Miêu Triết trong lòng run lên, lập tức tiến vào lớp, lớn tiếng cảnh cáo: "Có tình huống, có tình huống, nhanh chóng ẩn nấp!"

"Mhanh!"

Cơ hội dành cho họ không còn nhiều!

Chỉ trong vài giây, Miêu Triết nhanh chóng bật đèn ở cuối phòng học, trong khi Đan Kiêu ở phía trước nhanh hơn, như thể Miêu Triết vừa truyền tín hiệu cảnh báo đã chạy lên đằng trước bật đèn.

"Nhanh lên!"

Các bạn cùng lớp đang xem phim ở lối đi nhanh chóng di chuyển ghế về chỗ ngồi, một tiếng “rầm” vang lên.

Hoàng Trung Phi phụ trách phần đa phương tiện. Hắn thao tác chuột một cách khéo léo, đóng cửa sổ phát lại, nhanh chóng chuyển sang phần mềm học tập ppt.

Chưa đầy 10 giây, lớp 8 đã quay về nguyên trạng!

Mọi người đều rất tự hào vì họ phản ứng quá nhanh!

Các học sinh xì xào với nhau, chờ thầy đến đến.

Thầy Nghiêm đứng trước cửa phòng học lớp 8 với vẻ mặt uy nghiêm, đôi mắt như đại bàng quét qua cả lớp, không ai dám nhìn vào.

Trương Trì, người trước đây dám mắng Cao Hà Soái, giờ hèn nhát như một con đà điểu.

Điện thoại di động của hắn bị thầy Nghiêm lấy đi, biết thấy ấy tàn nhẫn đến mức nào.

Thầy Nghiêm tuy nhỏ con hơn Cao Hà Soái, nhưng xét về uy nghiêm lại vượt trội hơn hẳn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp!

Thầy Nghiêm thẳng mặt mắng: "Từ xa ta đã nghe thấy trong lớp cô cậu tiếng ồn ào. Tiếng bang bang đó là sao?"
Bình Luận (0)
Comment