Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Tạnh Mưa (2)

Chương 637: Tạnh mưa (2) Chương 637: Tạnh mưa (2)

"Quá ầm ĩ. Lúc trước giáo viên tầng dưới đã nói với ta, lớp của cô cậu lúc nào cũng mất trật tự nhất!"

Thầy Nghiêm nói với giọng dài hơn: “Bài kiểm tra các cô cậu liệu được bao nhiêu điểm? Có lớp thực nghiệm nào thi tốt không?”

"Thành tích đã không bằng người khác, sao cậu không cố gắng mà học? Ta đã thấy rất nhiều học sinh giống các cô cậu rồi!"

"Hiện tại lại còn làm loạn, đến khi thi đại học, người khác sẽ đậu trường top, còn cô cậu thì sao? Không đỗ được hệ chính quy, lại khóc lóc đến tìm ta, xin cho ôn thi lại."

Những gì thầy ấy nói nghe thật cay nghiệt.

Mọi người đều im lặng.

Thầy Nghiêm mỉa mai năm phút, rồi khi dừng lại, hắng giọng, rời đi.

Mọi người đều bị mắng, tâm trạng nóng nảy vừa rồi nhanh chóng nguội đi như bị dội một chậu nước lạnh vào người.

Trong lớp không ai nói gì nữa. Mọi người cúi đầu đọc sách. Âm thanh yên tĩnh duy nhất là tiếng tích tắc của đồng hồ trước lớp.

Ngay khi mọi người đều im lặng, thầy Nghiêm lại xuất hiện ở cửa sau, nhìn vào phòng học đang lặng ngắt như tờ.

Thầy rất hài lòng, khen rằng: “Lớp của các cô cậu chăm thật, tốt hơn nhiều so với lớp vừa rồi, phải để ta nói cho tận năm phút, lần tới ta phải cho lớp kia noi gương các em”.

Các học sinh trong lớp đều sửng sốt sau khi nghe điều này.

Có chuyện gì vậy?

Thầy Nghiêm có bị tâm thần phân liệt không? Hay mắc chứng mất trí nhớ do tuổi già?

Vương Long Long mạnh dạn hô lên: "Lớp em vừa bị thầy chửi xong đấy, thầy có lạc đường không?"

Lời vừa nói ra, các học sinh nhanh chóng thưởng thức màn kịch lật mặt như lật bánh tráng.

Thầy Nghiêm rời đi với vẻ mặt u ám.

Đi được hai phút, lớp 8 đã reo hò!



Miêu Triết ở trong phòng lấy lại sức, tiếp tục chạy ra ngoài canh gác.

Phim tiếp tục chiếu cho đến tiết tự học cuối cùng buổi tối.

Thùng bỏng ngô lớn mà Khương Ninh làm dần dần hết, được chia cho Tiết Nguyên Đồng, Trần Tư Tình và Bạch Vũ Hạ.

Khi Tiết Nguyên Đồng nhặt chiếc bắp rang cuối cùng lên và nhai trong miệng thì bộ phim đã kết thúc.

"Thật đẹp!" Trần Tư Tình thở dài.

"Thật ngon quá!" Tiết Nguyên Đồng muốn mút ngón tay.

Miêu Triết đang ở ngoài cửa sổ, nhận thấy hết phim, liền bước vào phòng và bật đèn lên, các học sinh thậm chí còn nheo mắt vì không quen với ánh sáng.

Hoàng Trung Phi thoát khỏi bộ phim, tháo USB ra. Hắn đứng trên bục đối mặt với mọi người:

"Hết giờ học rồi. Hãy dọn dẹp thôi."

Có học sinh bỗng nhiên nói: “Đúng vậy, sắp tan học rồi.”

Một bộ phim, hai buổi học, do thời lượng phim không quá dài.

Giang Á Nam trong lòng rung động, đột nhiên hô lên: "Cảm ơn lớp trưởng!"

Dứt lời, các học sinh khác lập tức hô theo: "Cảm ơn lớp trưởng!"

Hoàng Trung Phi xua tay: "Không có việc gì, quan trọng nhất là mọi người đều vui vẻ."

Hiện tại, có vẻ như tâm trạng mọi người sau khi xem phim đã tốt hơn rất nhiều, nỗi u ám do cơn mưa liên miên gây ra dường như cũng tan biến.

Nghĩ tới đây, Hoàng Trung Phi nhìn ra ngoài, vẻ mặt sửng sốt.

Các học sinh thấy vậy cũng ngoảnh ra xem.

Không biết ai đã nói: “Mưa đã tạnh”.

Thêm nhiều tiếng kêu vang lên: “Mưa đã tạnh rồi!”

"Tốt quá, mưa cuối cùng cũng tạnh!"

Các bạn học rất phấn khích.

Cơn mưa dai dẳng suốt ba ngày cuối cùng cũng tạnh!

Mưa tạnh đồng nghĩa với việc lễ kỷ niệm trường và đại hội thể thao sẽ không còn bị hoãn lại, sẽ được tổ chức đúng giờ!

Niềm vui lan tỏa khắp lớp, những màn ăn mừng nối tiếp nhau nổ ra.

Thôi Vũ điên cuồng xoa đầu Mạnh Quế: "Tạnh rồi!”

Mạnh Quế ngủ say như chết, sắp bị Thôi Vũ xoa bể đầu.

Bàng Kiều và Trương Nghệ Phỉ ôm nhau, họ nảy lên cọ xát như hai ngọn núi sụp đổ!

Ngôi Tiểu Khải đang ngủ trên bàn bị đánh thức, hắn cảm thấy rung động kinh hoàng, hoảng sợ nói: “Có lở đất à?”

Đổng Thanh Phong hưng phấn không biết tìm ai, tình cờ nhìn Đan Khải Tuyền, ân cần nói:

"Trời đã tạnh mưa rồi!"

Đan Khải Tuyền cũng hào hứng không kém. Hắn không ngừng tập thể dục mỗi ngày, và quả thật không uổng phí, mưa đã tạnh!

"Ừ, tạnh rồi, ta có thể chạy tiếp rồi!"

Hai người nhìn nhau ăn mừng, sau đó cả hai đồng thời nhớ ra giữa bọn họ vẫn còn thù hận!

Ghét nhau thì sao thế này được?

Khoảnh khắc tiếp theo, hai người trong lòng chửi xui xẻo rồi quay mặt đi.

Không chỉ lớp 8, mà cả lớp 9 bên cạnh cũng nghe thấy tiếng reo hò vang lên, tuy cách nhau một lớp nhưng họ vẫn có thể nghe thấy giọng nói lớn của Nghiêm Thiên Bằng từ lớp 9.

Khương Ninh mở cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn, không khí sau cơn mưa không còn bụi bặm và tạp chất, thần thức của hắn ngao du trong đó, càng ngày càng nhẹ nhàng hơn.

Tiết Nguyên Đồng còn đang ngẫm lại vị sữa của bỏng ngô, thấy mưa tạnh thì bảo: “Tối nay không cần ô nữa nhé”

Bầu trời đêm sau cơn mưa một mảnh yên tĩnh.

Tự học tối kết thúc, Dương Thánh tìm Khương Ninh, định cùng hắn đến nhà xe.

Hôm trước trời mưa, Dương Thánh đi taxi về nhà, cho nên xe đạp leo núi vẫn để trong nhà xe của trường, đã mấy ngày không đụng đến.

Hiện tại mưa đã tạnh, nàng không muốn đi taxi nữa. Taxi ở Vũ Châu tính giá khởi điểm 6 tệ cho 2,5 km đầu tiên, nếu đi taxi về nhà vào buổi tối còn phải trả thêm 1,5 tệ phí vượt mức.

Trong lúc đi về phía cửa sau phòng học, Mã Sự Thành vừa cất điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn hai người, chợt nhớ ra một chuyện.

“Khương Ninh, Dương Thánh, tối nay các ngươi về nhà có đi qua “đường Nam Hoành” đúng không?”

Dương Thánh thấy hắn không phải đến gây chuyện, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bình Luận (0)
Comment