Chương 638: Cách sử dụng xe đạp leo núi
Chương 638: Cách sử dụng xe đạp leo núi
“Các ngươi có hay vào diễn đàn của thành phố mình không? Mấy hôm trước Vương Long Long đi dạo diễn đàn, nghe nói đường Nam Hoành xảy ra chuyện gì đó, hôm trước trời mưa có cảnh sát phong tỏa đường.”
“Các ngươi tối nay chú ý chút.”
Nếu không phải vì tình cờ nhớ ra, hắn cũng sẽ không lắm miệng nhắc nhở một câu.
“Chuyện gì ngươi có rõ không?" Dương Thánh hỏi, nàng từng nghe qua diễn đàn của thành phố.
Muốn đi dạo diễn đàn, cần đăng ký tài khoản, nhưng nàng không đăng ký.
Mã Sự Thành lắc đầu: "Diễn đàn nói rất mơ hồ, tóm lại hai người chú ý chút đi.”
“Cảm ơn.” Dương Thánh tính cách hào sảng, trước kia từng có mâu thuẫn với Mã Sự Thành, hiện tại hắn chủ động nhắc nhở, nàng không giống những nữ sinh khác, nhăn nhăn nhó nhó.
Vừa mới tan học nên học sinh rất đông.
Tiết Nguyên Đồng đợi ở ngoài nhà xe, đợi đến khi Khương Ninh và Dương Thánh dắt xe ra, nàng mới đi theo sau.
“Dương Thánh, ngươi thay tấm chắn bùn rồi à?" Tiết Nguyên Đồng hỏi.
“Ừm, tấm chắn bùn lúc trước không được, ta gỡ xuống rồi.”
Nhắc tới tấm chắn bùn lần trước, Dương Thánh liền thấy tức, lúc trước nàng từng mua một cái lại hơi ngắn.
Đạp xe đến trường, áo khoác dính rất nhiều bùn, khiến nàng không thể mặc áo khoác suốt cả buổi sáng.
Dương Thánh nói: "Lần này ta mua theo xe của các ngươi, đã lắp tấm chắn bùn mới rồi.”
Khương Ninh liếc nhìn tấm chắn bùn mới trên xe Dương Thánh, nhắc nhở: “Ngươi có thể lắp thêm cái dài hơn nữa."
Dương Thánh nghe xong, nàng không hiểu hỏi: "Tấm chắn bùn của ngươi không đủ dài sao? Ta thấy ngươi đạp xe nhiều lần trong trời mưa mà.”
Tiết Nguyên Đồng: "Tấm chắn bùn của Khương Ninh siêu lợi hại.”
Khương Ninh: "Đúng vậy, Tiết Nguyên Đồng chính là tấm chắn bùn của ta.”
Tiết Nguyên Đồng bị coi thường như thế, lập tức trừng hắn: "Ta muốn cắn chết ngươi!”
Khương Ninh nhìn xe đạp leo núi của Dương Thánh, nói: “Tối nay ngươi nên đi chậm lại đi.”
Tấm chắn bùn xe đạp của hắn không dài lắm, lý do Tiết Nguyên Đồng không bắn bùn đất, do khi đi hắn đã dùng linh lực bao phủ lấy xe.
Nếu người khác đi xe của hắn, đi nhanh thì phần lưng vẫn sẽ bị bắn bùn đất như thường.
"Lên xe đi." Khương Ninh vỗ vỗ ghế sau.
Vừa rồi Tiết Nguyên Đồng bị coi thường, nên nàng không muốn ngồi xe đạp của Khương Ninh nữa, nhưng nghĩ đến đường về nhà xa như vậy, trời lại tối như vậy, nàng đành ngoan ngoãn lên xe.
Nàng ngậm miệng lại, dự định tối nay sẽ không nói một câu với Khương Ninh, muốn “Chiến tranh lạnh” với hắn.
Trên đường Khương Ninh đạp xe trở về, lúc đầu hắn không đi song song với Dương Thánh, vì đoạn đường này gần trường, nếu đạp xe song song sẽ cản trở người khác.
Mãi cho đến khi rẽ vào một con đường lớn rộng rãi, hắn mới đạp hai vòng bàn đạp, đi song song với nàng.
Đây chính là đường Nam Hoành mà Mã Sự Thành đã nhắc tới.
“Khương Ninh, ngươi không tham gia tiết mục gì trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường à?" Dương Thánh, "Màn ảo thuật của ngươi là tiết mục đặc sắc nhất mà ta từng xem đấy.”
Dương Thánh cảm thấy, sau này mỗi khi nhắc đến hoạt động hội hè này, nàng đều sẽ nhớ đến tiết mục của Khương Ninh.
“Ta không đi đâu, cơ hội dành cho người khác đi", Khương Ninh đáp.
Trước kia chơi đùa trong lớp cũng được, nhưng nếu biểu diễn trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, trước không nói có thể bị ban lãnh đạo hay cựu học sinh nổi tiếng có phát hiện ra điều gì bất thường hay không.
Chỉ với mức độ phổ biến của điện thoại thông minh hiện nay, màn ảo thuật của hắn chắc chắn sẽ bị quay lại, cuối cùng bị truyền ra ngoài.
Khoảng thời gian này, Khương Ninh rất thích cuộc sống bình đạm hiện tại, không muốn nổi bật, vô duyên vô cớ phá hỏng cuộc sống bình yên của mình.
"Tiếc quá", Dương Thánh tiếc nuối," Ta thì chẳng có tài lẻ gì, chỉ có thể tham gia thi đấu thể thao thôi."
Khương Ninh nói: "Ngươi cố lên, tuyển thủ đại hội thể thao lần này không yếu.”
Dương Thánh: "Ừ, có mấy nữ sinh lớp 11 và 12 tập thể thao."
Một đường nói chuyện tâm sự, dù đã giảm tốc độ nhưng khoảng cách đến giao lộ của đập nước, đã sắp tới.
Đèn đường san sát bên vệ đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, soi sáng con đường nhựa đã được nước mưa rửa sạch, xa xa, những tán lá cây xanh rì vẫn còn ướt đẫm.
Đêm, rất yên tĩnh, phụ cận chỉ có tiếng nói chuyện của Khương Ninh và Dương Thánh.
Dương Thánh có dáng người thon thả, nhưng có một loại khí chất mềm dẻo, khuôn mặt sạch sẽ và anh khí.
Xe đạp leo núi sinh ra gió, thổi bay tóc mai lòa xòa trước trán nàng, vài sợi tóc rối tung rơi xuống chóp mũi, khiến mặt nàng thêm vài phần mị hoặc hiếm thấy.
Không biết bởi vì gió, hay do hơi thở phập phồng, vài sợi tóc hơi bay loạn, nhìn vào khiến người ta có cảm giác ngứa ngáy thay cho nàng, muốn đưa tay vuốt cho gọn gàng.
Trong bầu không khí êm đềm như vậy, bỗng phía trước vang lên một âm thanh thật lớn, như tiếng gầm rú của một con dã thú sắt thép.
Tạp âm thật lớn bao trùm cả con đường, át luôn tiếng của Dương Thánh.
Khương Ninh thần thức khẽ động, dưới bầu trời đêm, ba chiếc xe máy đi ngược chiều lao vun vút tới, như những mũi tên rời cung.
Dương Thánh nhíu mày, tiếng xe máy rú lên inh ỏi vào ban đêm là điều nàng thường xuyên nghe thấy.
Cho dù là rạng sáng, trên những con đường vắng vẻ, cũng thỉnh thoảng vang lên những tiếng ồn chói tai.
Với thị lực của Khương Ninh, hắn thậm chí có thể nhìn thấy, người lái xe máy là mấy thanh niên hơn hai mươi tuổi, dưới tình huống tốc độ hơn 100km/h, khuôn mặt không đội mũ bảo hiểm bị gió tạt biến dạng.