Chương 673: Cách tốt nhất
Chương 673: Cách tốt nhất
Cảnh Lộ cắn một ngụm, mát lạnh, ngọt ngào, không chỉ lan tỏa trong miệng, mà sự dễ chịu này dường như còn chảy vào trong lòng nàng, vừa ăn một miếng, cảm giác mệt mỏi vì làm tôm sáng nay lập tức tan biến hoàn toàn.
“Ngon quá!” Cảnh Lộ khen ngợi.
Tiết Sở Sở há miệng nhỏ ra nếm thử một miếng, sau khi nhai xong, nàng khẽ nhỏ giọng thì thầm: “Nuốt vào như đánh tan khói lửa, nhai vào như nếm băng tuyết trong răng.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Cảnh Lộ lập tức thay đổi, như thể muốn nói rằng “sao ngươi giỏi thế?”.
Cảnh Lộ vốn định học Tiết Sở Sở dùng văn thơ để khen vị ngon của dưa hấu, nhưng trong đầu lại chẳng kiếm ra được từ nào thích hợp, cuối cùng nàng bật ra một câu: “Quả dưa này ngon thật sự.”
Điều kiện của gia đình Cảnh Lộ trong thành phố Vũ Châu này, tuy rằng không mấy giàu có, nhưng nhà nàng cũng đang sở hữu hai căn nhà, một cửa hàng cho thuê đồ nhỏ và một chiếc xe hơi, có thể được xếp vào trình độ trung lưu thôi.
Nhưng, đây là lần đầu tiên trong đời nàng được ăn quả dưa hấu ngon như vậy đấy.
Cảnh Lộ vui vẻ ăn hết miếng dưa hấu, vừa ăn xong miếng dưa hấu này, Khương Ninh lại đưa cho nàng thêm một miếng nữa.
Cảnh Lộ vô cùng vui vẻ: “Khương Ninh, ngươi cũng ăn đi.”
“Ta đang ăn.” Khương Ninh nói.
Quả dưa này được trồng từ hạt dưa chất lượng mà hắn nhờ Thiệu Song Song tìm, được trồng trong núi Hổ Tê, lại ngâm trong hàn trì rồi mới lấy ra ăn.
Không riêng gì vị ngọt hoàn mỹ, mà dưa này còn vô cùng tốt cho sức khỏe, có thể giảm mệt mỏi, dưỡng nhan, giải nhiệt cơ thể.
Cảnh Lộ lấy điện thoại chụp hình miếng dưa gửi cho mẹ để chứng minh nàng đang chơi rất vui vẻ, sau đó còn thuận tay đăng trong group chat.
Các bạn học trong group chat đều vô cùng năng động, đặc biệt là Đan Khải Tuyền, từ khi Bạch Vũ Hạ gửi tin nhắn, hắn hận không thể một ngày 24 giờ ngủ trong group chat, chỉ để chờ Bạch Vũ Hạ xuất hiện thêm lần nữa.
Đợi mãi đợi cả ngàn năm.
Vương Long Long: “Dưa này trông cũng ngon đấy chứ.”
Hồ Quân được bỏ lệnh cấm, hắn nói: “Cũng được thôi, dưa thứ này phải ăn của nhà khác mới ngon.”
Quách Khôn Nam: “?? Quân ca sao ngươi lại nói thế?”
Hồ Quân: “Trước đây ta chưa bao giờ tự mua dưa về ăn, chừng nào muốn ăn dưa, ta toàn cùng đám bạn trong thôn ra ruộng dưa ôm vài quả về không đấy.”
(Đan Kiêu lặn xuống quan sát tình hình)
Đan Khải Tuyền: “Ta cũng từng làm vậy rồi, nhưng mà ông chủ vựa dưa chỗ ta hơi khó, mấy lần ta suýt thì bị bắt.”
“Ta nghe nói lúc trước có người ăn trộm dưa xong bị người ta đánh gãy cả chân kìa.”
Quách Khôn Nam: “Trộm dưa còn được, cùng lắm chỉ trộm mấy quả về ăn thôi, chứ có người tâm địa xấu xa, họ không ăn thì thôi, còn phá luôn ruộng dưa của người khác đấy.”
Trong khi trò chuyện, Đan Khải Tuyền đã gửi hình một nồi canh xương hầm lớn.
Vương Long Long: “Uầy, Tuyền ca ăn ngon thế!”
Đan Khải Tuyền: “Thứ hai tuần sau là đại hội thể thao rồi nên ta muốn bồi bổ cho mình một chút, trước khi thi đấu phải chuẩn bị kỹ càng, phấn đấu đạt thành tích tốt thôi.”
Hắn thể hiện sự nỗ lực của mình trước mặt các bạn học với hy vọng rằng Bạch Vũ Hạ sẽ chú ý.
Tiếc là, điều này chỉ thu hút mỗi huynh đệ tốt Quách Khôn Nam: “Tuyền ca dữ dội quá.”
Sau đó hắn khoe cơm trưa của mình, một bữa cơm nhà nấu khá bình thường.
Lư Kỳ Kỳ thì khoe món lẩu cay, bối cảnh là một quán nhỏ trang trí khá đơn giản, trong ảnh còn có một cô gái lạ mặt khác: “Cùng chị em tốt ăn lẩu.”
Tiếp theo, trong group chat dần biến thành chuyên mục khoe cơm trưa.
Trương Trì đang vận chuyển xi măng, nhìn cơm hộp công trường năm đồng một phần trong tay, hắn rơi vào tự hỏi.
…
Sau khi Khương Ninh chơi trong group chat xong thì cũng nhận được tin nhắn từ Trầm Thanh Nga.
“Họ hàng của nhà bác cả?” Thấy vậy, trong đầu Khương Ninh hiện lên rất nhiều gương mặt.
Bác cả Khương Tề Thiên của hắn sinh ra tại một vùng nông thôn, sau đó an cư lạc nghiệp ở thành phố Vũ Châu, nhà hắn là một căn nhà rộng rãi với diện tích hơn 180 mét vuông, vào năm 2014, với doanh thu của tiệm cơm, cho dù có muốn định cư ở An Thành thì cũng dễ như trở bàn tay.
Cái gọi là “Nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu ở núi sâu có khách tìm”, một vài họ hàng xa đến thành phố làm ăn thường sẽ ghé nhà chào hỏi một chút, hoặc ăn cơm với bác cả.
Khương Ninh cẩn thận nhớ lại chuyện cũ, ký ức về những người họ hàng ghé thăm nhà bác cả kiếp trước, chợt bị hắn phủ định toàn bộ.
Hiệu ứng cánh bướm do sự xuất hiện của hắn đã sớm phá hủy rất nhiều tuyến đường của kiếp trước.
Khương Ninh vốn định dùng thần thức để xem xét tình hình nhà của bác cả.
Nhưng tiếc là khoảng cách xa quá, thần thức chỉ phủ được mấy trăm mét của hắn căn bản không đủ dụng.
Cần phải đạt đến Trúc Cơ Kỳ, hắn mới có thể theo dõi từ xa được, Khương Ninh đành từ bỏ, dù sao thì ai cũng không quan trọng.
Khương Ninh đáp: “Được, ta biết rồi.”
Trầm Thanh Nha nhận được tin trả lời, nàng ngồi trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn này đến phát ngốc.
Không phải như vậy, đáng lẽ ra không nên như vậy mới đúng, trước đây nàng đã từng nói chuyện phiếm với Khương Ninh trên QQ, Khương Ninh luôn tìm đủ mọi cách, đủ mọi đề tài để có thể nói nhiều hơn với nàng mà.
Khi đó, Trầm Thanh Nga vô cùng hưởng thụ, nàng thường xuyên nhận được tin nhắn, hay bất cứ khi nào nàng gửi tin nhắn thì Khương Ninh đều trả lời lại chỉ trong vài giây.