Chương 672: Thay đổi cách nhìn (3)
Chương 672: Thay đổi cách nhìn (3)
Thôi Vũ nói: "Mã ca, ngươi còn nhớ chuyện Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng cãi nhau không? Hôm qua trong lúc dọn dẹp, hắn suýt chút nữa đã đánh nhau với Nghiêm Thiên Bằng."
Thôi Vũ hả hê.
Mã Sự Thành không mấy để ý tới chuyện này, nhưng hắn cũng biết: “Long Long nói cho ta biết.”
Thôi Vũ: “Trương Trì bảo Nghiêm Thiên Bằng phải gọi hắn là bố.”
Mã Sự Thành: “Giỏi.”
Thôi Vũ lại nói thêm vài lời nữa, lời nói của hắn đầy khinh thường Trương Trì.
Mã Sự Thành không nói gì, nhưng hắn đã đoán ra được. Thôi Vũ đã xin số ảo của hắn, có lẽ là vì muốn dùng nó để chống lại Trương Trì.
Nói về Thôi Vũ, trong lớp 8, hắn thích gây rắc rối nhất, đầu tiên hắn trêu chọc Miêu Triết, giấu điện thoại Miêu Triết đi, sau đó còn muốn làm ăn với Thẩm Húc, sau đó lại khiêu khích Bàng Kiều.
Mã Sự Thành phục hắn luôn rồi.
…
Trên đê, nhà họ Tiết.
Vì không ăn trưa trong bếp nên Khương Ninh khênh bàn ăn lên đặt ở phòng chính gần cửa.
Vào mùa hè, vị trí này rất thích hợp để ăn uống. Ngồi ở đây, gió thổi qua sảnh, vô cùng mát mẻ và dễ chịu, vì gần cửa nên có thể ngoái ra nhìn những cây dương lớn bên ngoài và cánh đồng mênh mông, tâm trạng cũng sẽ theo đó mà rộng mở.
Khương Ninh dọn bàn, Cảnh Lộ dọn ghế. Có bốn người, nàng dọn năm chiếc ghế vuông.
“Trong tủ lạnh có Sprite.” Khương Ninh nói, người trẻ tuổi không uống rượu, uống một ít Sprite lạnh cũng tốt.
Khương Ninh trở về phòng của mình, thi triển bùa ẩn nấp, mở nhẫn trữ vật, nhảy lên phi chu, trong một giây tăng tốc lên 200 mét, hướng thẳng về núi Hồ Tê.
Khương Ninh lái chiếc phi chu, tiến vào linh địa như tiên cảnh được bao phủ bởi trận pháp.
Hắn không dừng lại, phẩy tay một cái, từ linh trì lạnh lẽo bên dưới, một quả dưa hấu xanh, tròn, căng mọng với những sọc gợn sóng trên phần vỏ nhô lên khỏi mặt nước.
Khương Ninh bắt lấy dưa hấu, phi chu quay đầu bay về phía đê.
Cho đến khi hắn lại xuất hiện ở nhà họ Tiết, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không mất một phút.
'Có phi chu đúng tiện lợi! ’ Hắn đặt quả dưa hấu lên bàn và cảm thán trong lòng.
Trong quá khứ, điều này là không thể.
Tiết Sở Sở bưng một cái đĩa lớn tới. Cảnh Lộ nhìn xem, ngạc nhiên thốt lên: "Oa!"
Trong nồi là tôm càng nấu cay. Tôm có màu đỏ hấp dẫn, nước súp rỉ ra từ bề mặt còn điểm xuyết nhiều dải dưa leo dài, thơm lừng.
Chỉ ngửi thôi mà lưỡi Cảnh Lộ đã cảm nhận được mùi vị rồi.
Cảnh Lộ thèm thuồng nuốt nước bọt, sao có thể thơm như thế chứ?
Đồ ăn Tiết Nguyên Đồng nấu còn thơm hơn nhiều so với đồ mẹ nàng nấu nữa.
Tiết Sở Sở vừa đặt một dĩa lớn xuống, thì Tiết Nguyên Đồng lại từ đằng sau bưng một dĩa lớn khác lên đây, bên trong vẫn là tôm hùm đất, rất nhiều tôm, nên không thể nhét vừa một dĩa được.
Cảnh Ngộ lập tức hoàn hồn, nàng theo vô phòng bếp bưng đồ ăn phụ, về phần Khương Ninh, hắn an nhàn ngồi trên ghế giống như người lớn trong nhà vậy.
Tiết Sở Sở lại bưng lên một dĩa đồ ăn, dĩa này đựng bánh gà, một phần nhỏ, chỉ dùng nửa con gà để làm thôi.
Mười cân tôm nghe thì có chút dọa người, nhưng trên thực tế thịt tôm rất ít, khả năng lột vỏ xong sẽ chỉ còn lại một hai cân là cùng, nếu muốn ăn no, vậy thì chắc chắn không đủ bốn người ăn.
Đặc biệt, Tiết Nguyên Đồng và Tiết Sở Sở lại còn ăn rất khỏe.
Nhìn bánh gà trên bàn, Khương Ninh hiểu ý mỉm cười, hắn nhớ năm ngoái, lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Tiết Nguyên Đồng, dì Cố đã làm món này.
Cảnh Lộ bưng dĩa đồ ăn cuối cùng lên, dĩa này là đậu que xào thịt băm, trông xanh mướt hấp dẫn, vừa nhìn đã biết giòn ngon thế nào rồi.
Tiết Nguyên Đồng giới thiệu: “Tôm hùm đất xào cay, bánh gà, đậu que xào thịt băm, chuẩn bị xong nhé!”
“Nóng quá, nóng quá, ta muốn uống Sprite!”
Hôm nay nàng nấu cơm bằng nồi đất, thời tiết này mà dùng nồi đất nấu cơm thì cũng không nóng lắm.
Nhưng Khương Ninh vì để có một bữa trưa ngon miệng nên hắn cũng không hạ nhiệt độ trong phòng bếp xuống nhiều.
Tiết Sở Sở bày đồ ăn lên kèm nước chấm, ăn tôm kèm nước chấm, vị sẽ càng ngon hơn.
Nàng lại lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán.
Tiết Nguyên Đồng cầm lon Sprite đá lạnh lên, mạnh mẽ vặn nắp chai, tự rót cho mình một ly trước.
Sau một ngụm, cái lạnh sảng khoái xua tan cái nóng, nàng thoải mái đến mức suýt chút thì thả hồn trên mây.
“Aa, đã quá trời rồi, trời nóng nực thế này mà được uống một lon Sprite mát lạnh thì còn gì bằng chứ?”
Nàng ngồi trên băng ghế nhỏ, hai chân duỗi ra, sung sướng đến mức không muốn cử động.
Khương Ninh cầm quả dưa hấu to lên.
Tiết Sở Sở nói: “Để ta đi lấy dao cho ngươi cắt dưa.”
Khương Ninh: “Không cần, không cần thiết đâu.”
Bốn dĩa đồ ăn cộng thêm mấy chén nước chấm, rồi ly uống nước, rất nhanh đã chất đầy một bàn.
“Ồ, thế ngươi tự vào bếp lấy đồ cắt nhé?”
Tiết Sở Sở vừa dứt lời, chỉ thấy Khương Ninh dùng tay làm dao, một nhát bổ nứt vỏ trái dưa hấu.
Hắn tùy ý bẻ làm đôi quả dưa hấu, thịt quả đỏ mọng lộ ra, trông thèm nhỏ dãi, mùi thơm ngọt của dưa hấu lập tức lan tỏa trong không khí.
Tiết Sở Sở kinh ngạc, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Tiết Nguyên Đồng buông ly nước xuống, ly nước chạm bàn ăn, phát ra tiếng “cạch”.
“Khương Ninh, ta muốn ăn dưa.”
Tiết Sở Sở lại thấy Khương Ninh dùng một ngón tay để bẻ ra một miếng dưa hấu, ngón tay hắn linh hoạt sắc bén như dao vậy.
Nàng khó hiểu không thôi, sao có thể làm được như vậy nhỉ?
Khương Ninh đưa một miếng dưa hấu cho Tiết Nguyên Đồng, sau đó chia cho Cảnh Lộ và Tiết Sở Sở mỗi người một miếng.