Chương 736: Cổ vũ cho nàng (2)
Chương 736: Cổ vũ cho nàng (2)
Khương Ninh ngước mắt, thần thức quét quanh, lập tức hiểu được lý do.
Đường đua.
Từ Nhạn mỗi lần bước đi đều cảm thấy đau đớn, bụng dưới như bị dao đâm.
Nàng thực ra có thể giải thích tình huống này và không tham gia cuộc thi, nhưng với tư cách là lớp trưởng, nàng nên dẫn đầu.
Vì vậy, Từ Nhạn buộc mình phải thi đấu, nhưng vừa vào sân đã bị ảnh hưởng và không thể chạy được.
Sức mạnh của Từ Nhạn không tệ, nhưng hiện tại, chỉ đành tụt lại phía sau.
Kết thúc vòng đầu tiên, Từ Nhạn đứng cuối bảng.
Khi các nam sinh lớp 11 nhìn thấy đội trưởng xinh đẹp của mình tụt lại phía sau, Cố Thái và La Tuấn đã dẫn đầu hò hét cổ vũ, thậm chí có đứa nhảy vào đường đua chạy theo Từ Nhạn để cổ vũ.
Ở mái che lớp 8.
Du Văn tức giận nói: “Xinh gái thích nhỉ, tham gia cái giải ao làng được cả lũ đi theo làm trâu ngựa.”
Sân bóng bàn.
Nhìn thấy người con gái mình yêu đang tụt lại phía sau, Quách Khôn Nam đứng dậy nói với Vương Long Long: "Long ca, tình huống so với ta nghĩ còn tệ hơn, nhưng không sao, ta sẽ ra tay."
Vương Long Long: "Nam ca, lời thoại của ngươi chẳng phải còn hơi gượng gạo?"
Quách Khôn Nam: "Ngươi nghe ta."
Cả hai cùng nhau bước lên bục.
Tình trạng của Từ Nhạn khi chạy ngày càng tệ, nàng bị người đứng đầu bỏ xa tròn trịa một vòng.
Tiếng vỗ tay và cổ vũ như sấm sét, không phải dành cho Từ Nhạn, mà dành cho người đứng nhất.
Từ Nhạn ngồi vững chắc ở vị trí cuối cùng.
Thời gian trôi qua, Từ Nhạn gần như đã từ bỏ cuộc chơi. Đột nhiên, người phát ngôn trên bục vang lên: "Các bạn ơi nhìn kìa, người cuối cùng trên đường đua!"
Từ Nhạn không nói nên lời: ‘Hình như hắn có thù hận với mình à? ’
Nàng xấu hổ quá, bị vạch trần trước mặt toàn trường, không thấy bọn con trai trong lớp đã ngừng chạy cùng nàng rồi sao?
Vương Long Long: "Mặc dù nàng ở vị trí cuối cùng, nhưng mọi người nhìn nàng, nàng vẫn là đang từng bước một tiến về phía trước. Đây là tinh thần gì vậy!"
Quách Khôn Nam: "Từ Nhạn, ngươi là ngôi sao sáng nhất trên toàn bộ đường băng. Trong mắt ta, ngươi là số một!"
Trong lòng Từ Nhạn: ‘…’
Quách Khôn Nam động viên toàn trường học sinh: "Nào, cùng cổ vũ cho nàng!"
Vương Long Long mạnh dạn hét lên: "Tiến lên!"
Quách Khôn Nam tập trung sức lực: "Tiến lên!"
Tất cả học sinh trong trường đều vui vẻ tham gia: "Nào!"
Từ Nhạn chạy đến đâu đều có tiếng reo hò.
Cố Thái bối rối: “Thằng cu nào nào đang đọc thế?”
Bách Hãn nói: “Học sinh lớp 8.”
Cố Thái: “Điên!”
Cho đến cuối cùng, những thí sinh khác đã kết thúc, chỉ còn lại Từ Nhạn.
Quách Khôn Nam và Vương Long Long vẫn đang hò hét trên sân khấu.
Từ Nhạn phải đối mặt với ánh mắt của tất cả các bạn cùng lớp trong trường, cuối cùng nàng xấu hổ chạy hết một quãng đường, gần như kiệt sức.
Quách Khôn Nam: "Chúng ta hãy vỗ tay cho bạn Từ Nhạn."
"Bạch bạch!" Vương Long Long vỗ tay nhiệt liệt.
…
Sau đó, Quách Khôn Nam hài lòng bước xuống sân khấu.
Hắn cười tươi: “Mã ca, ta thể hiện ổn chứ?”
Mã Sự Thành: “Ta sẽ không bình luận gì.”
Sau khi Quách Khôn Nam rời đi, Vương Long Long nói: “Sau này ta sẽ không hợp tác với Nam ca nữa, sẽ tổn hại đến danh tiếng của ta.”
Nội dung 1500 mét nữ kết thúc, tiếp theo là trận chung kết 100 mét.
Đan Khải Tuyền hoàn thành phần khởi động của mình. Hắn đứng trước mặt các học sinh lớp 8, quay lưng về phía họ, đầy khí thế.
Chưa bao giờ hắn tự tin như hôm nay.
Trong trận chiến này, Đan Khải Tuyền quyết tâm thể hiện bản lĩnh của mình, xứng đáng với danh tiếng của ;ớp 8!
Đây là lần hắn tiếp xúc gần với Bạch Vũ Hạ nhất!
Khương Ninh nghe thấy tiếng loa phóng thanh của trường hét lên.
Hắn nhảy khỏi xà, nói như thường: "Ta đi thi đấu, sẽ quay lại sau".
Dương Thánh ngẩng đầu, mái tóc ngắn tung bay, hàng lông mày cá tính như đang mỉm cười:
"Khương Ninh, thể hiện đi."
“Mời tuyển thủ 100m nam vào vạch xuất phát điểm danh.”
“Mời nhanh chóng vào vạch xuất phát!”
Loa trường vang lên lặp đi lặp lại nhắc nhở tuyển thủ tham gia thi đấu.
“Phải đi rồi.” Đan Khải Tuyền đứng tại chỗ lẩm bẩm.
Ánh mắt bối rối của hắn thoáng cái trở nên kiên định.
Quách Khôn Nam khoác tay lên vai Khải Tuyền, hắn nói: “Khải Tuyền này, tớ đã làm việc tớ nên làm rồi, hy vọng cậu có thể theo kịp tiến độ của tớ.”
Nhớ lại khoảng thời gian vừa khai giảng ấy, có hôm xong tiết tự học buổi tối hắn và Khải Tuyền ra phố ăn vặt bên ngoài trường học mua pizza ăn.
Họ của quá khứ còn từng là những học sinh mới ngây thơ vừa bước vào cấp ba, cùng nhau mặc sức tưởng tượng về tương lai, thảo luận về cô gái mà mình thích, cùng nhau hăm hở tiến bước vì ước mơ.
Giờ đây hơn nửa năm trôi qua sớm đã là cảnh còn người mất.
Quách Khôn Nam nhìn về phía cô gái mà hắn thích, dũng cảm bước ra một bước.
Khởi đầu tốt đẹp là một nửa của thành công.
Hắn đã thành công được một nửa rồi.
Hắn hy vọng người anh em Khải Tuyền có thể giống như hắn, bước một bước tốt đẹp, thành công một nửa.
Đan Khải tuyền nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của Quách Khôn Nam, hắn siết chặt nắm đấm, nói nghiêm túc: “Tớ sẽ làm được.”
Thi đấu 100m gửi gắm vinh dự của lớp, hơn nữa còn mang đến con át chủ bài để hắn lấy vinh quang tỏ tình với Bạch Vũ Hạ.
“Nam ca, mấy phút nữa cậu sẽ nhìn thấy kỳ tích xuất hiện.” Đan Khải Tuyền đầy kiên định.
Quách Khôn Nam ra sức gật đầu: “Được, tớ đợi cậu!”
Đan Khải Tuyền sải bước lớn đi về phía vạch xuất phát của cuộc thi 100m.
…