Chương 737: Cuộc thi 100m nam nữ
Chương 737: Cuộc thi 100m nam nữ
Xung quanh vạch xuất phát có rất nhiều học sinh vây kín cả sân bãi.
Đan Khải Tuyền là tuyển thủ dự thi có dán phiếu thứ tự trước ngực nên các học sinh vây xem nhận ra được thân phận của hắn, nhao nhao nhường ra một lối đi, Đan Khải Tuyền đi vào một mạch đứng ở vạch xuất phát.
Chỉ liếc nhìn một cái là Đan Khải Tuyền đã phát hiện hơi thở dũng mãnh của các tuyển thủ tham dự.
Đào Niệm đội thể dục lớp 11, Võ Thiên Vũ đội thể dục lớp 12, Trang Kiếm Huy lớp 10-1, Bách Hàn lớp 10-7, cùng với những học sinh nam mặc đồng phục thể thao trắng lớp 12 đạt trọn điểm thể dục là 11 giây 3.
Người mạnh như mây, so với thành tích 11 giây 9 mà Khương Ninh đạt được trước đây, cái này chỉ có thể nói là bình thường.
Đan Khải Tuyền căng thẳng không cách nào kiềm chế được: “Đối thủ càng mạnh, mình càng phấn khích!”
“Mình phải chiến thẳng bọn họ giành được quán quân, quán quân như vậy mới là hàng thật giá thật!”
Bên ngoài sân thi có rất nhiều học sinh chen chúc vây xem và độ phổ biến của cuộc thi 100m nam cũng khá cao.
Đường Phù của lớp 10-7 hét lên nổi bật như hạc giữa đàn gà: “Bách Hàn, cố lên!”
Vốn dĩ Bách Hàn cũng khá xuất sắc ở hạng mục nhảy cao, chỉ là không ngờ được ở trường trung học số 4 lại có nhiều người giỏi như vậy, Bách Hàn không thể giành được giải thưởng.
Mà bây giờ cuộc thi 100m là cơ hội cuối cùng.
Chỉ mong có thể làm nổi danh lớp 10-7 của bọn họ.
“Kiếm Huy, chạy tốt nhé!”
“Đào Niệm Đào Niệm! Nghiền nát bọn họ!”
Tiếng cỗ vũ của các lớp vang dội khắp nơi, Đan Khải Tuyền đã nghe thấy lời hỏi thăm đến từ lớp 10-8.
Có lớp trưởng, có anh em tốt, có bạn học nữ…
Khương Ninh cũng đứng trong sân đấu, hắn có thể cảm giác được sự căng thẳng của tuyển thủ xung quanh, suy cho cùng một khi thắng cuộc thi này thì có thể giành được rất nhiều vẻ vang và tiền thưởng.
Thế nhưng Khương Ninh không nhận ra được nhiều rằng ý thức của của hắn đang nhìn về cái xà kép ở hướng tây nam.
…
Tiết Nguyên Đồng vẫn ngồi trên xà, nàng có thể tự nhảy xuống nhưng lại không chịu nhảy.
Không dễ gì mới lên được một lần, nếu như nhảy xuống thì chỉ dựa vào bản thân nàng không cách nào leo lên được nữa, cho nên nàng vô cùng trân trọng.
Nàng muốn chơi cho vui vẻ một lần.
Vị trí của cây xà kép gần với điểm đích của cuộc thi 100m, tầm nhìn tốt, Tiết Nguyên Đồng có thể nhìn thấy được tình hình cụ thể của cuộc thi 100m.
Dáng người nàng thấp, nếu đứng ở mép đường chạy phải nhón lên để nhìn nên khá mất sức.
Vì để xem rõ hơn nên Dương Thánh đã đến gần phía trước thêm một chút.
Lê Thi của lớp 10-1 xông vào khu vực xà kép thì ngạc nhiên phát hiện nhiệt độ không khí thích hợp rất là dễ chịu.
Tiết Nguyên Đồng cẩn thận dè dặt lấy một viên rau câu nhỏ trong túi ra, trước đó rau câu để trong túi của Khương Ninh vẫn còn hơi lạnh.
Vốn dĩ Lê Thi định tìm Dương Thánh nói chuyện.
Hôm qua sau khi đánh cược với Dương Thánh, Lê Thi tự cảm thấy mất hết thể diện, nghĩ lại với điều kiện của gia đình nàng vậy mà lại nhảy múa trước mặt một đám con trai.
Hình tượng của Lê Thi hoàn toàn sụp đổ.
Hôm nay tìm Dương Thánh là định lấy lại thể diện, ít nhất cũng để cho Dương Thánh nhảy múa một lần trước mặt lớp bọn họ thì nàng mới có thể cân bằng được tâm trạng.
Lê Thi thấy Tiết Nguyên Đồng ngồi trên xà thì cảm thấy rất buồn cười, nàng đánh giá đôi chân ngắn của Tiết Nguyên Đồng: “Cậu lên đó kiểu gì thế?”
Nàng biết Tiết Nguyên Đồng không những đứng đầu khối 10, mà còn đứng đầu toàn thành phố, rất tài giỏi.
Học sinh bình thường có thể ôm trong lòng sự sùng bái nào đó đối với học sinh có thành tích tốt như này.
Thế nhưng phòng nghiên cứu thí nghiệm của công ty nhà Lê Thi không thiếu những sinh viên tốt nghiệp trường đại học, nên nàng không thấy có gì ghê gớm.
Tiết Nguyên Đồng không thân với nàng, nàng cầm rau câu lên: “Tớ chuẩn bị ăn rau câu rồi.”
Ánh mắt của Lê Thi nhìn sang tay Tiết Nguyên Đồng.
Bao bì rau câu sơ xài nên Lê Thi đoán chắc là một loại rau câu bình thường ở chợ, không đáng tiền.
Lê Thi nói: “Rau câu hả, không có gì ngon hết, gọt chút trái cây tươi còn ngon hơn.
“Trái vải vào mùa này cũng không tệ, sau khi ướp lạnh thì mùi vị càng ngon hơn.”
Nàng đánh giá thấp về rau câu nên cũng nhân tiện nói về thói quen của mình.
Nghĩ như vậy, thậm chí nàng còn định kêu người mang ít vải đến cho mình, ừm, việc này tìm Tề Thiên Hằng tốt hơn, vì để hưởng thụ nên hắn cố ý kêu bố mình tìm một người chuyên đưa cơm cho hắn, làm màu vô cùng.
Tiết Nguyên Đông nghe nàng nói vậy nhưng vẫn cầm rau câu, không ghét bỏ cũng không tức giận.
Nàng lại lấy thêm một cái rau câu nữa từ trong túi ra: “Cậu ăn rau câu không?”
“Hửm?” Lê Thi ngạc nhiên.
Nàng không ngờ rằng Tiết Nguyên Đồng lại đồng ý chia rau câu cho nàng.
Một lúc sau nàng đưa tay ra: “Cho một cái đi.”
…
Lúc Tiết Nguyên Đồng ăn rau câu thì cuộc thi 100m sắp bắt đầu.
Đan Khải Tuyền đã chuẩn bị xong mọi thứ, hắn nhìn về phía Bạch Vũ Hạ ở điểm đích.
Nếu như một người chạy về phía tình yêu thì tốc độ của người đó làm sao có thể chậm được?
Toàn bộ thấp thỏm bất an đều tan biến hết, chỉ còn lại bình tĩnh.
Điều chỉnh xong xuôi tư thế xuất phát của tuyển thủ.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Thầy thể dục cầm súng phát lệnh, hô to: “Chuẩn bị…”
“Đùng!”
Tuyển thủ tựa mãnh hổ phóng nhanh như gió về điểm đích.
“Cố lên!”