Chương 739: Cuộc thi 100m nam nữ (3)
Chương 739: Cuộc thi 100m nam nữ (3)
Khương Ninh nhảy lên xà: “Không làm cậu mất mặt chứ?”
“Không tệ, trưa về nhà thưởng cho cậu.” Tiết Nguyên Đồng nói.
Khương Ninh dò xét trạng thái cơ thể nàng một lượt: “Muốn leo xuống không?”
Tiết Nguyên Đồng ở trên xà cũng được một lúc lâu rồi.
“Được thôi, ở trên trời lâu rồi cũng nên xuống vui vẻ với dân thôi.”
Nàng từ từ giang cánh tay ra hiệu cho Khương Ninh đừng lề mề.
Khương Ninh đỡ lấy nàng, Tiết Nguyên Đông chỉ thấy một giây trước còn trên xà mà giây tiếp theo đã bay lên mây, nhưng suy nghĩ vẫn đang dừng lại ở trước đó thì có một cảm giác bối rối.
May mà Khương Ninh vẫn còn trong mắt nàng.
…
Bọn họ cùng nhau đi xem thi 100m nữ.
Dương Thánh là một trong những tuyển thủ thi đấu.
Lớp trưởng Hoàng Trung Phi dẫn theo các bạn trong lớp Du Văn, Giang Á Nam, Lư Kỳ Kỳ đi cổ vũ cho Dương Thánh.
Cổ vũ cho kẻ địch thì có trải nghiệm thế nào?
Bây giờ Du Văn đã cảm nhận được rồi.
Không vui, vô cùng không vui, nàng miễn cưỡng cười vui vẻ.
Nhưng trước mặt lớp trưởng, nàng không thể phô bày ra sự chán ghét.
Du Văn tưởng tượng người yêu tương lai của lớp trưởng nhất định sẽ có quan niệm toàn cục chứ không phải một người con gái đố kỵ bụng dạ hẹp hòi.
Vì trước đó Khương Ninh giành được thành tích tốt có được chút danh tiếng, hắn dẫn Tiết Nguyên Đồng dễ dàng chiếm được một vị trí không tệ.
Đột nhiên Tiết Nguyên Đồng phát hiện ở cách đó không xa có một bạn nữ thỉnh thoảng nhìn qua, đó là một bạn nữ trông xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
Tiết Nguyên Đồng không quen, không để ý.
Suy nghĩ của nàng đơn giản nên không quan tâm đến vật ngoài thân.
Bùi Ngọc Tĩnh lớp 10-3, tâm trạng có chút phức tạp.
Hôm trước cô tham gia thi đấu, lúc chạy bộ suýt chút thì ngã sấp xuống, cuối cùng được Khương Ninh đỡ lấy.
Cô không thích nợ ân huệ của người khác cho nên hôm sau đã mua nước ngọt đắt tiền cảm ơn Khương Ninh.
Khương Ninh nhận lấy nước ngọt, đương nhiên Bùi Ngọc Tĩnh tự biết cả hai không nợ nhau.
Thế nhưng vừa nãy xem cuộc thi 100m Khương Ninh giành được quán quân, theo bản năng cô muốn đến chào hỏi nhưng đột nhiên nhớ lại hai người không quen biết.
Bùi Ngọc Tĩnh rất bối rối không biết cô bị làm sao.
…
Cuộc thi 100m nữ chẳng mấy chốc đã trôi qua.
Du Văn tức đến mức giậm chân, nói thầm trong lòng: “12 giây 6, 12 giây 6!”
“Làm sao cậu ấy có thể chạy nhanh như vậy?”
Với thành tích 12 giây 6, Dương Thánh giành được quán quân 100m nữ, nhưng không thể phá kỷ lục của trường trung học số 4.
Lãnh đạo trường trong đám người hô lên: “Dương Thánh, Dương Thánh!”
“Quán quân 100m nữ, qua đây chút.”
Tiếp tục hét lên mấy tiếng vẫn không ai trả lời.
Các học sinh gần đó đều đang tìm Dương Thánh.
Bạch Vũ Hạ khều nàng: “Đi mau đi, lãnh đạo gọi cậu kìa.”
Nàng thành Dương Thánh đang nhìn về phía lãnh đạo trường, chắc chắn đã nghe thấy nhưng cứ một mực không chịu phản ứng.
Được Bạch Vũ Hạ thúc giục nên Dương Thánh mới chậm rãi đi về phía lãnh đạo trường.
Đợi đến khi Dương Thánh đến trước mặt các lãnh đạo trường, lãnh đạo trường hỏi: “Chạy xong mệt quá phải không? Hay là vừa nãy không nghe rõ?”
Đuôi lông mày của Dương Thánh cố lộ ra vẻ đầy hào hứng: “Không phải ạ, em sợ các bạn khác không nghe rõ.”
“Chắc đến phần kéo co rồi phải không?” Quách Khôn Nam quan sát cuộc thi 100 mét nữ, Dương Thánh tỏa sáng rạng ngời, vẻ đẹp rực rỡ.
Hồ Quân, ủy viên sinh hoạt, nhìn vào lịch thi đấu: “Còn có 3000 mét của nam nữa.”
Nghe đến chạy đường dài, Quách Khôn Nam nhớ đến hành động vĩ đại mà hắn đã làm cho Từ Nhạn.
Thực hiện một việc dũng cảm như thế, chiến thắng nỗi sợ hãi của mình, từ đó trở nên lớn gan hơn, cả người hắn càng mượt mà.
“Nếu một người có dũng khí để yêu, thì trên thế giới này còn có cái gì phải sợ hãi nữa?”
Quách Khôn Nam cảm thấy tinh thần thăng hoa.
“Lớp mình có ai tham gia không, chạy 3000 mét khá mệt đấy.” Đổng Thanh Phong hỏi, chắc chắn hắn sẽ không tham gia cuộc thi mất sức mà không được lợi này.
Ai tham gia ai là đồ ngốc!
Hồ Quân nói: “Hoàng Ngọc Trụ.”
Thôi Vũ: “Chà, Ngọc Trụ khỏe thật!”
Hồ Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, 3000 mét phải có người đăng ký, người khác không muốn lên thì chỉ có thể là hắn.”
Vương Long Long đứng nghe ở bên cạnh nói: “Ngọc Trụ là người tốt, bình thường ít nói, nhưng khi người khác cần, hắn sẽ giúp đỡ.”
Đổng Thanh Phong nói: “Đây là người trâu bò nhất lớp mình.”
Thôi Vũ: “Lần trước Du Văn còn mắng Ngọc Trụ, thật bực mình, nếu tôi là lớp trưởng, tôi sẽ cho Du Văn chạy dài!”
Đổng Thanh Phong không đáp lại.
Vương Long Long: “Khụ khụ.”
Các tuyển thủ chạy 3000 mét nam, tập trung tại vạch xuất phát.
Nhìn vào đám người ở vạch xuất phát, Thôi Vũ kinh ngạc: “Chết tiệt, nhiều người thế?”
Nhìn một lượt, có khoảng ba bốn mươi tuyển thủ tham gia, giống như một lớp học đang tập trung tại vạch xuất phát.
Hồ Quân giải thích: “Giáo viên nói thi một lần cho nhanh, tiết kiệm thời gian.”
Quách Khôn Nam suy nghĩ: “Tôi có thắc mắc! Không phải nói sau khi chạy dài xong thì kéo co sao? Vừa chạy xong chưa kịp hồi phục, làm sao kéo co?”
Thôi Vũ: “Dù sao mỗi lớp thiếu một người, không khác gì.”
Những ngày gần đây nắng rực rỡ, không khác gì mùa hè, nhiệt độ giữ ở mức ba mươi độ, thời tiết này chạy 3000 mét khá là kinh khủng.
Nhưng mà điều đó hoàn toàn không thể làm giảm nhiệt huyết của học sinh trung học.
Các tuyển thủ khởi động ở vạch xuất phát.
Ngụy Tu Viễn của lớp thí nghiệm lạnh lùng quan sát, còn khởi động nữa sao? Lát nữa sẽ biết tay nhau.