Chương 746: Muốn cho chúng một gia đình ấm áp (2)
Chương 746: Muốn cho chúng một gia đình ấm áp (2)
Nàng hét lên như một con lợn bị giết thịt, nhưng trong cái rủi có cái may, Hoàng Trung Phi bế nàng đến bệnh xá của trường.
Du Văn trải nghiệm sự đối đãi như nữ chính trong phim thần tượng.
"Khương Ninh, chiều nay tiền thưởng sẽ được phân phát." Tiết Nguyên Đồng nói.
"Ừm, hẳn là cũng không ít." Khương Ninh nhớ tới phần thưởng, quả thật rất hào phóng. Dường như quán quân sẽ được 200 tệ, nếu phá kỷ lục thì sẽ được thưởng thêm 100 tệ.
Hắn đã phá ba kỷ lục, với số tiền tối thiểu là 900 nhân dân tệ. Tuy nhiên, do sự xuất hiện của Công ty dịch Trường Thanh, trường đã nhận được một khoản quyên góp lớn, phần thưởng chắc chắn chỉ có lớn hơn.
Trò chuyện dọc đường, Khương Ninh đạp xe về nhà.
Dì Cố ở công ty bận rộn, ở nhà chỉ có hai người Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh. Họ đã quen từ lâu.
Tiết Nguyên Đồng đang nấu ăn, Khương Ninh thì vào bếp xem nàng nấu nướng và phụ giúp.
Ăn trưa xong, Khương Ninh thu dọn bát đĩa, Tiết Nguyên Đồng ôm lọ hoa đi ra ngoài.
Trên bệ cửa sổ phòng ngủ của Khương Ninh có mấy chậu hoa, trong đó có cây xương rồng và cây cỏ nhện đang phát triển mạnh mẽ, tăng thêm một chút sức sống cho căn phòng, sắc xanh ngập tràn, không khí trở nên trong lành hơn.
Chậu hoa Tiết Nguyên Đồng cắm trầu bà vàng, bề ngoài có màu xanh ngọc lục bảo, lá nhẵn, trông rất mát mắt.
Trong lúc Khương Ninh đang rửa bát, hắn dùng thần thức quan sát Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng về cơ bản chịu trách nhiệm về tất cả đồ đạc trong phòng hắn, bao gồm cả việc phơi chăn bông, nàng cũng đảm nhận.
Nàng đặt từng chậu hoa đó lên.
Tiết Nguyên Đồng đặt một chậu trầu bà vàng lên bệ cửa sổ, dùng tay di chuyển hai lần, sau khi xác nhận vị trí vừa mắt, tâm tình nàng trở nên rất tốt.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào lá, sau đó nhìn chậu hoa gần đó, dặn dò: "Người bạn mới tên là trầu bà vàng. Từ giờ trở đi hai đứa hòa thuận với nhau. Đứa nào gây chuyện ta sẽ đánh đấy"
Khi nói, nàng giơ nắm đấm trắng nõn và mềm mại của mình ra như một lời đe dọa.
Đáp lại Tiết Nguyên Đồng chỉ có sự im lặng, vẫn là im lặng.
Tiết Nguyên Đồng rất hài lòng, trong mắt hiện lên vui sướng: “Nếu ngươi không nói, ta coi như ngươi đồng ý.”
Khương Ninh đang rửa bát nhất thời không nói nên lời.
…
Khương Ninh rửa bát xong, Tiết Nguyên Đồng cũng đặt xong chậu hoa, hai người ra cửa tận hưởng không khí mát mẻ.
Đôi chân nhỏ nhắn thanh tú của Tiết Nguyên Đồng để trần, nàng như có tâm sự, không còn sôi nổi như thường lệ.
Nàng nghịch điện thoại một lúc rồi liếc nhìn Khương Ninh, vẻ mặt lơ đãng.
Khương Ninh: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Tiết Nguyên Đồng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Ta không có nhìn."
Nàng tiếp tục chơi điện thoại di động, nhóm lớp rất sôi nổi. Thôi Vũ và Du Văn đang cãi nhau.
Trong lúc giằng co, Du Văn đã bị Lí Thắng Nam giẫm phải. Khoảnh khắc đau đớn trên khuôn mặt nàng đã bị Thôi Vũ chụp lại.
Hắn chia sẻ những bức ảnh trong nhóm, Du Văn thiếu điều làm banh chành cái nhóm lớp lên.
Khương Ninh không chơi điện thoại, hắn ngồi trong bóng râm, nhìn cánh đồng xa xa, tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có.
Trong các trận đấu thể thao mấy ngày qua, hắn đã nghe theo trái tim mình, không hề tỏ ra khiêm tốn mà lại có phần buông thả hơn một chút.
Trước đây hắn rất thích các trò chơi thể thao, nhưng sức lực lại không đủ nên lần nào cũng chỉ kéo chân mọi người.
Cách đây không lâu, khi nhớ lại giấc mơ, hắn đã nghĩ rằng nếu có thể, mình sẽ thể hiện thật tốt trong cuộc thi thể thao.
Không khí đại hội thể thao của trường trung học số 4 thật tuyệt vời, dù nắng chói chang nhưng máu tuổi trẻ vẫn cháy bỏng, vì vinh quang của lớp, vì một thoáng rực rỡ trên sân đấu, vì những đợt tập luyện chăm chỉ mọi ngày, các học sinh đều nỗ lực rất nhiều.
Khương Ninh rất thích bầu không khí này.
Sau này, khi vào đại học và tổ chức đại hội thể thao, hắn không còn tìm thấy cảm giác đó nữa, bởi vì khái niệm lớp học đã biến mất từ lâu, chưa kể các thí sinh cũng chỉ có một vài người bạn cùng lớp theo dõi.
Gạt đi mồ hôi, không ai hét lên vì chúng ta, đạt được vinh quang, không ai tự hào về chúng ta, ngày càng nhiều người chỉ tập trung vào bản thân họ.
Ích kỷ ư?
Không, mọi người đều đã trưởng thành.
Khương Ninh nghĩ về quá khứ, Tiết Nguyên Đồng bên cạnh, nàng bồn chồn đặt điện thoại xuống, bỏ mặc cuộc cãi vã cuồng loạn giữa Du Văn và Thôi Vũ, trở lại thế giới bình thường.
“Khương Ninh, ngươi không ăn kem à?” Nàng thăm dò hỏi.
Khương Ninh nhìn cô, Tiết Nguyên Đồng đã làm rất nhiều kem đậu xanh, hắn cũng mang chúng đến trường và chia sẻ với các bạn cùng lớp. Mọi người đều ăn và khen ngợi, điều đó chứng tỏ rằng tay nghề Tiết Nguyên Đồng rất tốt.
Hôm qua Tiết Nguyên Đồng ăn liền mấy que kem, dì Cố sợ nàng bị ốm nên mắng cho mấy câu.
Tiết Nguyên Đồng táo bạo đến mức đốp lại.
Nàng còn thề ngay tại chỗ rằng sẽ không bao giờ ăn kem nữa, tất cả kem còn lại trong tủ lạnh sẽ được dành cho Khương Ninh!
Khi thề, Tiết Nguyên Đồng rất tự tin và hét rất to.
Cảm giác thật tốt, nhưng bây giờ lại hối hận.
Nàng muốn ăn kem, nhưng rồi nghĩ đến việc ngày hôm qua mình đã cứng đầu đến thế nào khi thề trước mặt Khương Ninh, nàng không muốn chủ động xin, xấu hổ.
Trừ khi Khương Ninh chủ động cho ăn, sau đó nàng miễn cưỡng nhận, như vậy thì không được coi là phá bỏ lời thề.
“Hừm, ngươi mời ta ăn đấy nhé, ta cũng không đành từ chối. Nể mặt người ta sẽ ăn vài miếng. “ Tiết Nguyên Đồng đã tưởng tượng ra cảnh tượng này.