Chương 747: Muốn cho chúng một gia đình ấm áp (3)
Chương 747: Muốn cho chúng một gia đình ấm áp (3)
Nghe thế, Khương Ninh cũng nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua.
Hắn nói: "Ta không muốn ăn."
"Sao không muốn ăn? Kem đậu xanh ngon thế cơ mà." Tiết Nguyên Đồng dùng hết sức để dụ dỗ Khương Ninh.
Khương Ninh nhìn nàng diễn xuất: "Không muốn ăn là không muốn ăn. Ta vừa ăn xong đã hơi no rồi."
Khương Ninh giả vờ kinh ngạc hỏi: “Chả nhẽ người chưa no sao?”
Tiết Nguyên Đồng làm sao có thể vạch trần sự thật về thói háu ăn của mình trước mặt Khương Ninh?
“Hừ, ta no căng rồi.”
Tiết Nguyên Đồng không để ý tới hắn, 'Đáng chết, hắn không mắc mưu, trách ta cho hắn ăn quá nhiều! “
Nàng thậm chí còn muốn nấu ít đồ ăn hơn cho bữa tiếp theo, dày vò hắn một phen!
Tiết Nguyên Đồng đã thử nhiều lần nhưng không tìm ra điểm yếu của Khương Ninh nên đành nhấc điện thoại lên và tiếp tục chơi.
Nàng thực sự muốn ăn kem. Thật tuyệt biết bao nếu được ăn một chiếc trong khi tận hưởng không khí mát mẻ.
Tiết Nguyên Đồng cảm thấy khó chịu.
Trong nhóm lớp, Thôi Vũ và Du Văn bị lớp trưởng cấm chat vì cãi vã quá gay gắt.
Bây giờ họ đang nhắn tin riêng để mà cãi, hơn thua đến cùng.
Vương Long Long đóng vai gián điệp, có được những bức ảnh chụp màn hình trực tiếp về cuộc cãi vã từ Thôi Vũ, được truyền hình trực tiếp trong lớp.
Mọi người đều rất hào hứng và bình luận từ nhiều phía, cho rằng nên cãi cọ thế này thế nọ.
Tiết Nguyên Đồng loay hoay lướt điện thoại một lúc rồi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay.
Nàng hỏi: “Khương Ninh, ngươi giàu tình thương lắm phải không?”
"Cũng tạm." Khương Ninh không phải thánh mẫu, nếu gặp chuyện bất bình, trong khả năng của mình, hắn sẽ giúp đỡ, không cần phải trả giá nhiều, giúp một chút tâm tình sẽ tốt hơn.
Tiết Nguyên Đồng cười thầm trong bụng, hắn bị lừa rồi!
Nàng liền nói: “Nhìn những cây kem đó thật đáng thương. Chúng nó đã phải sống trong tủ lạnh lạnh lẽo. Ta rất muốn cho chúng một mái nhà ấm áp”.
Nàng nháy mắt tinh nghịch: “Ngươi không thấy chúng đáng thương sao?”
Khương Ninh bị nàng chọc cười, hắn cười nói: "Đúng vậy."
Tiết Nguyên Đồng vội vàng gật đầu, cánh môi như vầng trăng tĩnh lặng, lại chả phải đồng ý!
He he, ngươi sắp mắc mưu rồi, chỉ cần lấy kem ra khỏi tủ lạnh, nàng sẽ thực hiện kế hoạch tiếp theo, liệu đám kem đó còn có thể thoát khỏi miệng nhỏ của nàng sao?
"Ngươi muốn cho chúng một mái nhà ấm áp?" Khương Ninh hỏi đùa.
Tiết Nguyên Đồng trầm mặc tính toán số lượng, nàng lấy cho mình hai cái, đưa cho Khương Ninh một cái, tổng cộng là ba.
Thôi, làm người, phải biết chừng mực, không nên vơ vét hết, nên nàng đành miễn cưỡng giảm đi một cái.
Rồi nàng vui vẻ nói: “Hai cây là đủ rồi!”
Khương Ninh: “Ừ”
Sau đó, Khương Ninh xoay người vào trong nhà.
Tiết Nguyên Đồng nhìn bóng lưng hắn, vui mừng đến suýt nhảy lên!
Tuyệt, tôi có thể ăn kem, nước bọt của cô ấy gần như chảy nước miếng!
Chẳng bao lâu, Khương Ninh bưng một cái đĩa đi ra ngoài, hai cây kem đậu xanh sậm được đặt trên đĩa sứ trắng mịn, trên bề mặt đã đọng lại sương giá, như đang ước Tiết Nguyên Đồng có thể nuông chiều chúng!
Tiết Nguyên Đồng hai má đỏ bừng: “Khương Ninh, ta nói cho ngươi biết nơi nào có tổ ấm.”
Tất nhiên đó là bụng của cô ấy!
Khương Ninh nói: "Ta biết."
Sau đó hắn đặt đĩa ra ngoài trời nắng nóng: “Ở đây đủ ấm.”
Thế là, buổi trưa đó, Tiết Nguyên Đồng bất lực nhìn que kem đậu xanh tan chảy từng chút một dưới ánh mặt trời...
Khương Ninh lừa Tiết Nguyên Đồng một vố, tâm trạng hơi sảng khoái.
Tiết Nguyên Đồng buồn bã trở về phòng, trong lòng thầm nghĩ: "Khương Ninh đã thay đổi rồi".
Khương Ninh ngủ một giấc trưa thật ngon.
Vừa tỉnh dậy, Tiết Nguyên Đồng đã hoàn toàn quên đi sự không thoải mái lúc trưa, nàng ngồi sau xe đạp leo núi, ríu rít kể cho Khương Ninh nghe về lễ trao thưởng buổi chiều và kỳ thi tuần sau.
Vừa đến cửa phòng học, Khương Ninh đã nghe thấy tiếng gào tức giận của Bàng Kiều: "Tại sao, tại sao lại hủy bỏ tiết mục múa của ta!"
Trương Nghệ Phỉ mặt đầy lửa giận: "Là ai, ai làm?”
Lý Thắng Nam và Vương Yến Yến cũng đang giận dữ mắng mỏ bất công, toàn bộ phòng học tràn ngập bầu không khí căng thẳng như muốn nổ tung.
Phía sau phòng học, Ngô Tiểu Khải ôm bóng rổ xem náo nhiệt, hắn thầm thấy may mắn vì trưa nay đã đi chơi bóng rổ, giờ mới quay lại, nếu không chắc chắn sẽ bị cơn thịnh nộ của mấy người kia nhấn chìm.
Hắn sờ quả bóng rổ: "Thật là bảo bối may mắn của ta.”
Vương Yến Yến dang rộng tay, làm điệu bộ như đang chơi nhạc, cất giọng đầy cảm xúc: "Tỷ muội của ta Bàng Kiều, đã hai lần hô hấp nhân tạo cứu hai bạn học. Nàng còn được trường khen thưởng vì tinh thần tương thân tương ái, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Vậy mà, một tấm gương tốt đẹp như vậy, tại sao lại phải chịu đựng sự bất công?"
Bạn học xung quanh xung quanh nghe vậy đều cảm thấy lúng túng.
Thẩm Thanh Nga nhìn vào điện thoại, nói: "Nhà trường vừa ra thông báo, có người khiếu nại vũ đạo của các ngươi quá..."
Nàng dừng một chút: "Vũ đạo quá độc đáo, lo sẽ ảnh hưởng đến nề nếp học đường."
Thì ra là bị ai đó tố cáo.
Mã Sự Thành theo bản năng nhìn sang Thôi Vũ, Thôi Vũ lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“Hắn đánh lén Bàng Kiều” Mã Sự Thành nảy ra ý nghĩ này.
Đây quả thật là phong cách của Thôi Vũ, nói về độ xảo quyệt, Thôi Vũ tuyệt đối không thua kém ai.
…
Buổi chiều vẫn không đi học, mọi người mang theo ghế nhỏ ra sân thể dục, để xem lễ trao giải bế mạc.
Trời nóng như đổ lửa, lòng các bạn học sinh rạo rực, nhưng lòng của Quách Khôn Nam vừa nóng vừa lạnh.