Chương 781: Mau đưa cho ta! (2)
Chương 781: Mau đưa cho ta! (2)
Du Văn nũng nịu nói: "Lớp trưởng, người ta không vặn được~”
Hoàng Trung Phi luôn luôn vui vẻ giúp người, hắn nhận lấy lon Coca, giả vờ vặn, nhưng không ngờ nắp lon hơi chặt.
Hoàng Trung Phi nghiêm túc hơn một chút, hai tay hắn dang rộng ra, treo trên bàn học của Du Văn.
Khuỷu tay Du Văn đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay nâng cằm lên, nhìn xuống lon Coca bên dưới, rồi lại nhìn lên lớp trưởng.
Nàng chớp chớp mắt, lông mi rung động, tự cho rằng mình trông rất đáng yêu, ngây thơ như hoa sen trắng.
Giang Á Nam lại lùi xa thêm một chút.
Hoàng Trung Phi nhíu mày, dồn toàn bộ sức mạnh vào hai cánh tay, vặn mạnh!
Nương theo một tiếng "Cạch".
Mở rồi!
"Wow!" Du Văn nở nụ cười rạng rỡ, lớp trưởng thật ngầu!
Một giây sau, khí ga trong lon Coca bùng lên dữ dội, những bọt khí ranh nhau ùa ra với tốc độ kinh hoàng.
"Bùm!" Chất lỏng Coca như một đám mây nấm, tiếng nổ vang vọng khắp lớp học!
Du Văn bị bắn đầy mặt coca.
Nàng ngây ngốc tại chỗ, trên mặt đều là coca tí tách rơi xuống, nụ cười của nàng so với khóc còn khó coi hơn.
Giang Á Nam: "Ta sớm đã đoán được rồi!”
…
Du Văn xin nghỉ tiết tự học buổi tối, Hoàng Trung Phi đã giúp nàng đưa giấy xin nghỉ.
Trường học sẽ không vì sự vắng mặt của một người mà ngừng lại.
Sau tiết học đầu tiên, Thôi Vũ chạy đến chỗ bốn chỗ ngồi liên tiếp, vừa nhìn đã thấy Quách Khôn Nam đang mải miết làm bài: “Nam ca, ngươi quyết tâm vươn lên rồi à?”
Quách Khôn Nam nghiêm mặt nói: "Mài dao trước trận chiến, dù không sắc bén cũng sáng loáng."
Thôi Vũ: "Mai thi rồi, không kịp nữa đâu, có thể thi được bao nhiêu điểm, phó mặc cho số phận đi.”
Quách Khôn Nam nói dõng dạc: "Biết mệnh nhưng không cam chịu!"
Thôi Vũ: "Nam ca, thôi bỏ đi, chúng ta nên chấp nhận thực tế thôi."
"Cũng không thể cả đời tầm thường vô vị, rồi tự an ủi bản thân rằng bình phàm là quý giá!" Hắn - Quách Khôn Nam muốn thay đổi số phận.
Thôi Vũ cho rằng hắn có vấn đề.
Hai người họ khác nhau, Thôi Vũ nhìn xung quanh, rồi bỗng hạ giọng: "Nam ca, lần này ta chắc chắn sẽ thi đạt điểm cao.”
Hắn mở điện thoại ra: "Đây là phần mềm chụp ảnh giải đề.”
Nói xong, hắn chụp ảnh đề bài mà Quách Khôn Nam đang làm, tải lên, rất nhanh, quy trình giải chi tiết và đáp án đã hiện ra đầy đủ.
Quách Khôn Nam: "Cái quái gì thế?!"
Thôi Vũ cất điện thoại với phong thái của một cao thủ: "Nam ca, lần này ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là kỳ tích.”
Tiết tự học buổi tối cuối cùng.
Trong phòng học tràn ngập tiếng xì xào bàn tán, đột nhiên, Hoàng Trung Phi nhận được một tin nhắn.
Hắn nhanh chóng lên bục giảng, lo lắng nói: "Ban bảo vệ trường kiểm tra điện thoại rồi, mọi người mau cất điện thoại đi, họ đã đến dưới lầu rồi!"
Nghe vậy, những học sinh đang chơi điện thoại vội vàng cất điện thoại vào người, nhét vào hộc bàn.
Hoàng Trung Phi liếc nhìn màn hình, vội vàng nói: "Không được, họ mang theo thiết bị, có thể quét được điện thoại!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của tất cả học sinh đều biến sắc.
Theo quy định trường THPT số 4, học sinh không được mang điện thoại vào lớp. Tuy nhiên, việc kiểm tra thường xuyên không nghiêm ngặt, chỉ tịch thu điện thoại khi bị giáo viên phát hiện. Do vậy, hầu hết học sinh có điện thoại đều mang điện thoại đến lớp.
"Làm sao bây giờ?" Mọi người hoảng hốt.
Hoàng Trung Phi lộ vẻ khó xử, hắn không có biện pháp.
Vương Long Long đề nghị: "Giấu điện thoại dưới máy tính đa phương tiện."
Mã Sự Thành lắc đầu: "Không ổn, có thể bị ban bảo vệ kiểm tra."
“Giấu trong giày!" Thôi Vũ đưa ra một gợi ý táo bạo.
"Không ổn." Mã Sự Thành nói: "Máy móc kiểm tra của ban bảo vệ có lẽ là máy dò kim loại, hoạt động dựa trên nguyên lý điện từ. Máy có thể phát hiện bất kỳ kim loại nào trong phạm vi gần nửa mét."
"Với kinh nghiệm của ban bảo vệ, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua đôi giày. Cách duy nhất để họ không thu điện thoại của ngươi có lẽ là…bảo vệ chê giày ngươi quá thối?" Trong khoảnh khắc quan trọng này, hắn thậm chí còn có tâm trạng để đùa cợt.
Giọng Trương Trì không tốt: "Mã Sự Thành, ngươi vô dụng quá, cái gì cũng không được. Mau nghĩ cách đi!"
"Ban bảo vệ sắp đến rồi!"
"Nếu họ đến, điện thoại của chúng ta sẽ bị tịch thu hết!"
Điện thoại của Trương Trì là do hắn thuê củaThẩm Húc với giá 80 tệ. Nếu như bị tịch thu, hắn sẽ không lấy lại được tiền thuê!
Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc xin nghỉ học để trốn chạy.
Cả lớp 8 loạn như ong vỡ tổ, mọi người lo lắng muốn chết.
Trần Tư Vũ có chút hoảng hốt, nàng mang theo điện thoại.
Ngay cả trên mặt Bạch Vũ Hạ cũng có vẻ không vui, nàng cho rằng hành động kiểm tra đột xuất của trường THPT số 4 là bỉ ổi.
Chỉ có Tiết Nguyên Đồng là vẫn giữ phong thái ung dung, bình thản chơi điện thoại.
Nàng còn dám chơi điện thoại ngay trước mặt hiệu trưởng. Nếu bị thu điện thoại, nàng sẽ nhờ chủ nhiệm lớp đòi lại, thuận tiện lấy luôn điện thoại của Khương Ninh.
Cảnh Lộ ở bàn sau bất ngờ chọc chọc Khương Ninh.
"Sao vậy?" Khương Ninh ngược lại không hoảng hốt, với thủ đoạn của hắn, nếu như bị thu điện thoại mới là chuyện nực cười.
Cảnh Lộ ghé sát vào, nhẹ nhàng nói: "Ta giúp ngươi giấu điện thoại.”
Khương Ninh khó hiểu: "Giấu thế nào?”
Mã Sự Thành vừa rồi nói rất rõ ràng, muốn tránh việc bị kiểm tra gần như là không có khả năng.
Cảnh Lộ mịt mờ chỉ chỉ ngực, ý bảo giấu ở đây.
Khuôn mặt bầu bĩnh nàng ửng đỏ, trong mắt lại hơi ngượng ngùng.
Khương Ninh: "Điện thoại của ngươi thì sao?”