Chương 782: Mau đưa cho ta! (3)
Chương 782: Mau đưa cho ta! (3)
“Điện thoại của ta rẻ, nếu bị thu thì ta sẽ kiếm tiền mua lại cái khác.” Cảnh Lộ cụp mắt xuống, giọng nói mềm mại.
“Hơn nữa điện thoại của ta rất lớn.”
Nàng rất xấu hổ, cổ đỏ bừng, lí nhí nói: "Điện thoại của ngươi nhỏ, có thể giấu sâu hơn.”
Khương Ninh: "...”
Điện thoại của hắn là iPhone 5, màn hình chỉ 4 inch, trong khi màn hình chiếc Oppo Find 5 của Cảnh Lộ tận 5 inch, đúng là điện thoại hắn nhỏ hơn thật.
“Thôi đừng lề mề nữa, mau đưa cho ta!" Cảnh Lộ thúc giục.
Khương Ninh hơi do dự.
Cả lớp càng lúc càng loạn, như thể ngày tận thế sắp đến tới nơi.
Trương Trì tuyệt vọng hét lên: "Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi!"
Giọng điệu thậm chí có vài phần điên cuồng.
Cho đến giờ phút này, sau bao nhiêu nỗ lực góp sức của cả lớp hơn 50 người, nhưng vẫn không thể tìm ra được giải pháp nào hữu hiệu.
Miêu Triết tắt nguồn điện thoại, lặng lẽ rút sim ra khỏi máy, xem như đã từ bỏ chiếc điện thoại này.
Đổng Thanh Phong đang tra Baidu, tìm kiếm cách để qua mặt máy dò điện thoại, hắn tìm kiếm, càng tuyệt vọng.
Giang Á Nam bỗng cảm thấy hâm mộ Du Văn, nàng xin nghỉ sớm về nhà, do đó may mắn tránh thoát một kiếp.
“Lớp trưởng, ta đau bụng, ta đi vệ sinh!" Trương Trì la lên.
Hoàng Trung Phi nói: "Lớp trưởng lớp 2 Phương Thu Nguyệt gửi tin nhắn cho ta, bảo rằng đầu cầu thang lầu 1 đều có giáo viên và bảo vệ trông coi.”
Trương Trì chửi ầm lên: "Chết tiệt, họ có bệnh à?”
Vương Long Long nhìn về phía bạn cùng bàn đang chìm trong suy tư, hỏi: "Mã ca, có cách nào không?"
Mã Sự Thành gật đầu, chậm rãi đứng dậy: "Mọi người im lặng một chút, nghe ta nói hai câu."
Cả lớp bỗng chốc im bặt. Giữa lúc mọi người như sắp chìm trong biển nước, hắn chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Mã Sự Thành vẻ mặt bình tĩnh: "Ngọc Trụ, có cặp không?”
Hoàng Ngọc Trụ lập tức nói: "Có.”
Trương Trì hoàn toàn mất hy vọng: "Cặp có ích gì chứ, nó đâu qua được máy dò kim loại?"
Còn tưởng rằng hắn có cách gì hay, hóa ra chỉ có vậy thôi sao?
Mã Sự Thành không bị ảnh hưởng, tiếp tục hỏi: "Có dây thừng không?"
Hoàng Ngọc Trụ ngẩn ra: "Có!”
Mã Sự Thành giải thích: "Mọi người hãy bỏ điện thoại vào cặp này, dùng dây thừng buộc chặt, rồi từ cửa sổ nhỏ phía bắc thả xuống, treo lơ lửng giữa tầng một và tầng hai."
Vương Long Long lập tức tán thành: "Ý kiến hay đấy!"
Mã Sự Thành nhận lấy cặp từ tay Hoàng Ngọc Trụ, bỏ điện thoại vào trước: "Ai không có cách nào khác thì có thể thử cách này nhé, nhưng nói trước, nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng trách ta."
Hắn mở rộng miệng cặp, Trần Tư Vũ đi về phía sau hai bước, bỏ điện thoại của nàng và Bạch Vũ Hạ vào trong.
Cảnh Lộ nghe xong trong lòng thất vọng, vô thức oán trách: "Tại sao lại là Mã Sự Thành nghĩ ra cách này chứ?"
Chợt, nàng lại tự trách chính mình, loại tư tưởng này không tốt, không thể vì ích kỷ mà khiến bạn cùng lớp phải chịu thiệt.
Nàng cầm lấy điện thoại của Khương Ninh, cùng bỏ vào cặp.
Mã Sự Thành đi vòng quanh lớp, thu gom gần như tất cả điện thoại của mọi người vào cặp.
Chỉ có hai người không tham gia vào kế hoạch này, một là Tiết Nguyên Đồng, người còn lại là Đan Kiêu.
Đan Kiêu vuốt ve chiếc điện thoại cục gạch của mình, không chút hoảng hốt, hắn thích tự mình nắm giữ vận mệnh, bàn tay của hắn chính là nơi an toàn nhất trên đời.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn cướp đồ của người khác, chứ không bao giờ để người khác cướp đồ của mình.
Mã Sự Thành buộc chặt cặp sách, rồi luồn qua cửa sổ nhỏ. Dây thừng được buộc vào mép cửa sổ bằng băng keo trong suốt.
Làm xong tất cả, Mã Sự Thành trở về chỗ ngồi.
Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức nghiêm trọng mưa gió sắp tới.
Cuối cùng, đoàn kiểm tra do trưởng phòng bảo vệ Vương dẫn đầu, cùng với tổ trưởng là chủ nhiệm Nghiêm làm phụ, và thầy giáo cao to vạm vỡ Cao Hà Suất, còn có nhân viên bảo vệ khác, cùng nhau bước vào phòng học.
Chủ nhiệm Nghiêm nghiêm nghị ra lệnh: "Yên lặng! Không được nói chuyện! Không được lộn xộn!”
Cao Hà Suất xách theo một chiếc túi lớn, bên trong chứa đầy những chiếc điện thoại đã bị tịch thu.
Trưởng ban Vương cầm máy dò điện thoại, bắt đầu từ Miêu Triết ở cuối lớp, quét qua người hắn một lần, lại qua mặt bàn và hộc bàn, vô cùng tỉ mỉ.
Chủ nhiệm Nghiêm cầm máy kiểm tra trong tay, đi về phía Quách Khôn Nam và Hồ Quân, cũng cẩn thận quét qua hai người, tiếp theo là Vương Long Long.
Chủ nhiệm Nghiêm nhìn thấy Vương Long Long, nhớ lại lúc đại hội thể thao, hắn bị đứt dây thừng trong trò kéo co và được chính cậu học trò này cứu.
Trên mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng lại vội vàng quét qua hắn một cách hời hợt, rồi đến lượt Mã Sự Thành.
Trưởng ban Vương lục soát đến Tiết Nguyên Đồng, thấy nàng đáng ghé lên bàn, còn dám ngang nhiên chơi điện thoại.
Trưởng phòng Vương giống như thấy quỷ: "Quá không đem hắn để ở trong mắt rồi!”
"À, hóa ra là đứng nhất toàn thành phố, vậy thì không sao cả." Trưởng ban Vương dứt khoát tiến về phía trước.
Thẳng đến khi kiểm tra xong toàn bộ lớp 8 mà không thu được chiếc điện thoại nào, trưởng ban Vương và chủ nhiệm Nghiêm không tin tà, lại tiếp tực lục tung máy tính đa phương tiện và thùng rác sau lớp nhưng vẫn không có kết quả.
Trước khi đi, chủ nhiệm Nghiêm nheo mắt nhìn chằm chằm vào lớp 8, ghi nhớ lại lớp này.
Vương Long Long khẽ huých cùi chỏ vào Mã ca, ý bảo sắp "xui xẻo" rồi, sau này chắc chắn sẽ bị "đì", biết đâu lần sau họ sẽ trực tiếp đột kích ban 8, ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không cho.