Chương 843: Thật hay giả
Chương 843: Thật hay giả Chương 843: Thật hay giả
“Có người bắt đầu dùng quà để lấy lòng bọn con gái." Thôi Vũ vẻ mặt trịnh trọng. Sau khi Khương Ninh tặng ngọc lần trước, lớp trưởng Hoàng Trung Phi lại đi tặng trầm hương.
Đoàn Thế Cương Xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ: “Chúng ta bắt chước nhé?” Thôi Vũ: “Ý kiến hay đấy, nhưng nên tặng gì, đưa ai và ai đưa?”
Hắn hỏi ba câu trọng tâm.
Nói đến việc tặng quà, Đoàn Thế Cương tự hỏi mình có bao nhiêu kinh nghiệm, lúc đó hẳn nghĩ, kệ đi, hảo hán không kể anh dũng xưa.
Sau khi thảo luận với Thôi Vũ, hắn vạch ra chiến lược đơn giản.
Tiết thứ ba buổi sáng là tiết toán. Cao Hà Soái bước vào lớp 8 với một cây gậy lớn, thu hút sự chú ý của nhiều bạn cùng lớp.
Thôi Vũ hét lên: "Thầy Cao đã đến rồi, lại còn mang theo đổ dùng dạy học nữa, chả quenl"
Những tiếng cười rải rác vang lên trong lớp.
Cao Hà Soái cười vui xen lẫn buồn bã, khó mà biết được hắn đang cười vui vẻ hay đang chế nhạo.
Giang Á Nam nhìn Cao Hà Soái, vốn dĩ tâm lý của nàng cũng giổng như những bạn học khác.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì đó.
"Văn Văn, ta tiêu đời rồi!" Nàng thấp giọng hoảng hốt, "Ta quên rút sạc!" Du Văn nghe vậy lập tức hiểu ra, sắc mặt cũng theo đó thay đổi.
Đổng Thanh Phong cũng nghe thấy, hắn phản ứng rất nhanh, nhờ có chỉ. số IQ cao, hăn lập tức nhớ đến việc Á Nam đang sạc điện thoại trong giờ nghỉ.
Nếu là một giáo viên khác, có lẽ có thể được tha một lần, nhưng người giáo viên kia lại là Cao Hà Soái.
Một khi bị phát hiện, điện thoại di động của Giang Á Nam nhất định sẽ gặp họa lớn!
Điện thoại của nàng trước đây đã bị thầy ây tịch thu một lần, và bây giờ rất có thể sẽ xảy ra lần thứ hai. Đồng Thanh Phong nhìn chằm chằm Cao mập, thẩm nghĩ: 'Không, không, đừng cho thò tay vàol '
Nếu Cao mập không sử dụng thiết bị trong lớp học này, có lẽ điện thoại di động của Giang Á Nam sẽ không sao cả.
Tuy nhiên, như người ta thường nói, sợ cái gì thì có đó đến.
Cao Hà Soái lấy USB ra: “Tiết này chúng ta học giáo trình mới."
Hắn cúi xuống định bật công tắc của chiếc máy tính.
Gần hơn, gần hơn...
Giang Á Nam cắn môi, đôi môi vốn đỏ mọng của nàng trở nên nhợt nhạt. Khuôn mặt trắng bệch vô cùng lo lãng, trong mắt hiện lên sự thât vọng với cuộc đời.
Sự thất vọng đó khiến trái tim Đổng Thanh Phong tổn thương sâu sắc. Người ta có thể tưởng tượng Giang Á Nam chắc hắn sẽ buồn đền mức nào khi điện thoại của nàng bị lầy đi. Đổng Thanh Phong lo lắng: 'Không, ta muốn dừng việc này lại. Ta muôn nhìn thầy nụ cười ẩm áp của nàng. ' 'Hãy mau nghĩ cách, mau nghĩ cách! ' “Ta Đổng Thanh Phong nhất định có thể đảo ngược kết quải '
Thời gian trôi qua, Đổng Thanh Phong nhìn thầy Cao Hà Soái ngày càng đến gần máy tính đa phương tiện. Chỉ cần mở cánh cửa nhỏ của hộp đa phương tiện, hẳn có thể nhìn thấy điện thoại di động của Giang Á Nam.
Đổng Thanh Phong toàn thân cứng đờ, giông như rơi vào hẩm băng. Hắn nhớ lại lần cuối cùng khi điện thoại di động của Giang Á Nam reo trong hội trường, hắn đã huýt sáo một cách tuyệt vọng chỉ để che đậy. cho cô, nhưng cho đến cuối cùng, vẫn không thể cứu vãn được. Hắn đã thất bại một lần, liệu hắn có thất bại lần nữa không?
Kí ức cũ chợt ùa về trong tâm trí. "Đổng Thanh Phong, ngươi thật tuyệt vời, người giải được câu này luôn. ˆ Giang Á Nam khen ngợi hắn trong một lần giảng bài cho nàng. "Này, món bánh burrito này ngon lãm. Đống Thanh Phong, ngươi thật tốt bụng. Giúp ta xếp hàng đi mua.” Bữa sáng ngày hôm đó khiền Giang Á Nam vui vẻ cả ngày.
"Đổng Thanh Phong, ta chợt nhận ra ngươi khá đẹp trai. " Giang à Nam nhìn hắn hổi lâu nói.
Và vô số những kỉ niệm khác... Giang Á Nam, Du Văn, Trầm Thanh Nga, nụ cười của họ hiện lên trong đầu Đồng Thanh Phong. Những vẻ đẹp, niềm vui đó đã khắc sâu vào tuổi trẻ, tâm hổn hắn và sẽ đổng hành cùng hắn suốt cuộc đời. Chính nó cũng tạo nên Đổng Thanh Phong hiện tại.
'Trải qua khó khăn, bất chấp mọi thứ, chỉ để bảo vệ nụ cười của nàng! '
'Cho nên, ta, Đổng Thanh Phong, sẽ không bao giờ, không bao giờ để những gương mặt ây phải buổn phiển!"
Lúc này đầu óc hắn đang chạy loạn xạ, gánh nặng to lớn khiển trán hắn nóng bừng.
Cho dù có hy sinh tất cả, bán rẻ linh hồn, hắn nhất định sẽ ngăn cản được Cao Hà Soái.
Thế giới dường như đang hò reo, ý chí tỉnh thần mới trôi dậy của hắn dường như làm rung chuyển thế giới.
Cuối cùng, giống như một ngôi sao băng lóe lên trên biển ý thức rộng lớn, Đổng Thanh Phong lóe lên ý tưởng.
'Haha, ta đã nghĩ ra rồi! '
Vẻ mặt Đổng Thanh Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn đột nhiên giơ chân lên, chạy nhanh lên bục, trịnh trọng hét lên:
"Thầy Cao, em có chuyện muốn hỏi thầy!"
Giọng nói của hắn to đến mức các học sinh xung quanh nhìn sang.
Đổng Thanh Phong thấy động tác của Cao Hà Soái dừng lại một chút, trong lòng cảm thầy tự hào.
Lát sau, hắn sẽ thảo luận những vấn để quan trọng và dân Cao Hà Soái ra _ ngoài lớp học, để Giang Á Nam có thể nhân lúc đó để lấy lại điện thoại di động của mình.
Tại thời điểm này.
Cao Hà Soái ngồi xổm xuống, mở đa phương tiện, tháo điện thoại di động đang sạc, cầm nó trên tay và nói với nụ cười đặc trưng của mình:
"Thanh Phong, ngươi có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Đổng Thanh Phong cực kỳ khó coi.
Hắn cố nén đau lòng, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Thưa thầy, em đau bụng dữ dội. Hình như em bị viêm ruột thừa. Em muôn đến bệnh xá."