Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 844 - Chương 844: Thật Hay Giả (2)

Chương 844: Thật hay giả (2) Chương 844: Thật hay giả (2) Chương 844: Thật hay giả (2)

Hắn lúc này không thể giấu được sự đau đớn, ai cũng có thể nhìn ra tâm trang của hắn vô cùng tồi tệ, không hể giống như đang giả vờ chút nào. Cao Hà Soái gật đầu, "Được, ngươi đi đi."

Đổng Thanh Phong rời đi.

Cao Hà Soái ném chiếc điện thoại di động bị tịch thu lên bàn, nói với vẻ mặt u sầm: “Điện thoại của ai?" Không ai trả lời.

Giang Á Nam tuyệt vọng, quyết định từ bỏ điện thoại vì nó chỉ tốn 80 nhân dân tệ để thuê, không đắt lãm.

"Ta đang hỏi điện thoại của ai đây?" Cao Hà Soái cao giọng.

Vẫn không có ai đáp lại.

Hắn đột nhiên cười lớn: "Có vài em không tự giác lắm nhỉ." "Nếu em không muốn thừa nhận sai lầm của mình thì hãy để cả lớp chịu trách nhiệm thay. Em đúng là một học sinh ngoanl"

"Được rồi, không ai nhận đúng không, thể tiết này ta không dạy." . Cao Hà Soái ném sách giáo khoa, ngổi xuống ghề, đình công.

Cao Hà Soái tức giận khá đáng sợ, cả lớp im lặng.

Giang Á Nam cảm thấy khó chịu như vậy, nàng không ngờ chỉ một chiếc điện thoại cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Lúc này Thôi Vũ đột nhiên từ phía bắc phòng học đứng dậy: "Thầy Caol" Cao Hà Soái vẻ mặt khó hiểu: "Điện thoại di động của anh à?"

Thôi Vũ nói: "Không ạ." "Vậy anh đứng lên làm gì!"

Thôi Vũ gãi đầu: "Không phải vì lớp quá yên tĩnh sao? Em giải tỏa bầu không khí căng thăng thôi ạ. "

Cao Hà Soái cười giận dữ.

Buổi chiều tan học.

Giang Á Nam nói: "Xin lỗi, Thanh Nga, lát nữa ta sẽ ra ngoài mua cho ngươi một bộ sạc khác. Ta sẽ cô găng mua cho ngươi hàng chính hãng." Sáng nay điện thoại di động của nàng đã bị lây đi, Cao Hà Soái vô tâm đến mức còn rút cả cục sạc ra.

May mắn thay, vì bị Thôi Vũ làm gián đoạn, Cao Hà Soái vần tiếp tục lên lớp, mặc dù cuối cùng hắn vần không tìm được chủ nhân của chiếc điện thoại.

Giang Á Nam thở phào nhẹ nhõm. Nếu là một giáo viên khác, nàng có lẽ thừa nhận, nhưng tâm tính Cao Hà Soái rất kì dị, chắc chăn sẽ chê nhạo nàng trước mặt mọi người.

Cao Hà Soái rất giỏi châm biếm, lời nói của hắn rất xâu xa, khiển những cô gái bình thường không thể chịu đựng được.

Thẩm Thanh Nga nghe xong nói: “Không sao đâu, ở nhà ta còn có sạc." Để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các nữ sinh, Trầm Thanh Nga đã hào phóng mang theo một bộ sạc bên mình, xây dựng hình tượng thích giúp đỡ người khác.

Hổi đó nàng có một bộ sạc dự phòng, và chính vì Du Văn mượn bộ sạc dự phòng nên mồi quan hệ giữa hai người nhanh chóng được tốt lên. Thật không may, sạc dự phòng đã bị đánh cấp.

"Khương Ninh ơi, một cái burger thịt trứng với bắp và dăm bông, một cái burger gà, một cồc trà đậu xanh đá, size lớn, ngươi mua của cô kia nhé. " Tiết Nguyên Đồng nói.

Dì Cố hôm nay có việc ở công ty, buổi chiều không nu cơm cho dì được nên lại ăn cơm ở trường.

Khương Ninh: "Chờ ta."

Tiết Nguyên Đồng bảo hắn đi mau lên.

Con phố ăn vặt ngoài trường ổn ào và náo nhiệt. Phổ kín các học sinh của trường, trước những sạp hàng thơm ngon là các bạn đang chờ mua. Khương Ninh ra ngoài hơi muộn, thay vì mua đồ ăn trước, hắn lại đến cửa hàng Dục Tài gần đó lấy một chai nước đá.

Trong cửa hàng có rất nhiều người, họ phải xếp hàng. Khi hắn đang xếp hàng, bắt gặp Đường Phù của lớp 7. Đường Phù cao hơn đám con trai. Đôi chân thon của nàng có đường cong hoàn hảo và cuổn hút.

Nàng cầm một gói bánh Oreo, ông chủ nhìn và nói: “Mười ba tệ." Đường Phù lục túi hơn mười giây, nhưng nàng không tìm thầy đồng nào. Các học sinh xếp hàng phía sau đang sốt ruột chờ đợi.

Ông chủ nhìn nàng mấy lần, nàng không chịu nổi ánh mắt đó, gương mặt hiện vẻ xâu hổ, không còn cách nào khác, nàng đặt bánh quy xuống. Khương Ninh đưa ra tờ hai mươi tệ: “Trả chung nhé." Sau khi rời khỏi cửa hàng, Đường Phù đuổi theo Khương Ninh từ phía sau, nàng biết hắn đã thể hiện rất xuất sắc trong hội thao của trường như thê nào, người giỏi thể thao như nàng cũng đi xem hắn thi đâu, có ân tượng. "Vừa rồi cảm ơn ngươi. Ta sẽ trả lại tiền khi ta quay lại lớp học. " Việc tập thể dục thường xuyên khiển Đường Phù rât tràn đầy năng lượng và rạng rỡ, nói nẵng cũng rất hào sảng. "Chuyện bình thường thôi. " Khương Ninh không có để ý tới.

Sau một hổi trò chuyện, hắn tiếp tục mua đổ ăn, còn Đường Phù thì quay lại trường học.

Trần Tư Vũ, chị gái Trần Tư Tình và Dương Thánh cùng nhau đi ăn.

Buổi chiều Bạch Vũ Hạ về nhà. Sau khi món trộn cay, một số nữ sinh rât hài lòng. Đây này là món ăn yêu thích của họ.

Ờm, còn Dương Thánh gọi không cay. Quần áo của cặp song sinh màu sắc rực rỡ, còn Dương Thánh mặc một bộ đồ thể thao bó sát màu đen, xỏ một đôi giày thể thao màu trắng, vẻ mặt của nàng không sinh động như cặp song sinh, mà lạnh như tiển.

Quán cay gần phía nam, do ở xa nên học sinh ở đoạn phổ giữ cũng không nhiều.

Sau khi đi qua ngã tư, có một người phụ nữ trung niên gầy gò, khuôn mặt thân thiện, quần áo xộc xệch và hơi bẩn.

Khi nhìn thấy ba cô bé, bà đưa tay ra hỏi: "Cháu ơi, cô khát nước quá, muốn uồng chút nước. Cháu có thể mua cho cô một chai nước được không?"

Trần Tư Vũ cũng rất hoan hỉ, hồi nhỏ nàng đã được dạy giúp đỡ người khác là đức tính tốt, nàng tính bản thiện. "Vâng để cháu mua ạ."

Kết quả, người phụ nữ trung niên đưa tờ trăm tệ một cách rất trịnh trọng: “Cô gửi tiền”

Dương Thánh đột nhiên nói: "Có tiền sao cô không tự mình mua đi?"
Bình Luận (0)
Comment