Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Thật Hay Giả (3)

Chương 845: Thật hay giả (3) Chương 845: Thật hay giả (3) Chương 845: Thật hay giả (3)

Dường như nhìn thấy vẻ nghỉ ngờ trong mắt của vài người, người phụ nữ trung niên giải thích: "Cô bẩn quá, không tiện vào hàng quán. Cháu giúp cô được không?"

Trần Tư Vũ người phụ nữ, thấy cô ấy cũng đánh thương: "'Mãt có một tệ thôi, cháu trả cho."

Nhưng người phụ nữ trung niên từ chổi và nhât quyết đưa tiển. Trần Tư Vũ đành phải nhận 100 tệ.

Nàng đến cửa hàng đối diện lấy nước xong, đưa 100 tệ cho ông chủ xem xét và chỉ ra răng đó là tiền giả.

Trần Tư Vũ bối rối: "Tại sao cô ấy lại đưa tiền giả? Phải lừa đảo đấy không?"

Trần Tư Tình nhận thấy có điều gì đó không ổn, nàng quay lại nhìn thì phát hiện người phụ nữ trung niên đang chăm chú nhìn về phía bên này: "Nhất định là lừa đảo, may mắn bị ông chủ phát hiện!"

Cuối cùng, nàng phải tự bỏ tiền túi để mua nước.

"Đi gặp cô kia, đưa tiền giả để bọn mình lừa gạt người bán hàng, tại ta tưởng cổ là người tốt!" Trần Tư Vũ cảm thầy không vui vì lòng tốt của mình bị lợi dụng.

Khi nói điều này, nàng muốn hỏi người phụ nữ trung niên.

Dương Thánh ban đầu khoanh tay, ở một bên quan sát, nàng kéo người Trần Tư Vũ.

"Có chuyện gì vậy?"' Nàng hỏi. Dương Thánh nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã muộn rồi, có thể cô ấy sẽ nói thứ vừa đưa cho ngươi là tiền thật, sau đó sẽ yêu cấu ngươi bổi thường." Trần Tư Vũ: "Thật sự tệ đến vậy sao?" Trần Tư Tình nói: “Chúng ta chạy trốn thì thể nào?”

Dương Sinh: "Cô ấy cứ nhìn về phía này, khó mà chạy trốn. Đưa tiển cho ta."

Vừa nói, nàng vừa cầm tờ một trăm giả, quay lại nhìn rổi đưa lại cho Trần TưYVũ.

Ba người bước tới trước mặt người phụ nữ trung niên, Trần Tư Vũ đưa tờ một trăm nhân dân tệ, bực bội nói: "Cô ạ, cô đưa bọn cháu tiền giả!" Giây tiếp theo, người phụ nữ trung niên lật mặt như lật sách giáo khoa. Đầu tiên cô ấy giận dữ hét lên: "Ai đưa tiền giả? Học sinh chúng mày bị sao vậy?" Sau đó cô giơ tay chỉ vào họ, rổi khóc lóc ỉ ôi: "Sao mà càng học lại càng tệ hại thê này, chúng mày lừa tiền bà già như ta, chúng mày còn tính người không?"

"Mọi người đến xem đi. Có oan không, có ona không. Chúng mày lừa lọc tiền mổ hôi nước mắt của tal"

Khi cô hét lên, một sự náo động lớn xảy ra, tất cả học sinh xung quanh đấu đồ xô đền hóng chuyện.

Trần Tư Vũ và những người khác đều có vẻ xâu hổ trên khuôn mặt. Những cô gái ở độ tuổi này, ai mà phải trải qua cảnh tượng như vậy sẽ hoàn toàn bổi rồi.

Dương Thánh cau mày, lạnh lùng nói: "Đừng la hét nữa, trả tiền được chưa, coi như xui."

Vừa nói, nàng vừa lấy ra một trăm tệ, ném thăng vào người phụ nữ trung niên, sau đó nhanh chóng kéo Trần Tư Vũ đi.

Mãi đến khi bước vào khuôn viên trường, Trần Tư Vũ mới tức giận nói: "Sao lại có những người như vậy? Thật là khó chịu!"

Trần Tư Tình: "Tức điên lên mất!" "Một trăm tệ!" Trần Tư Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Một trăm tệ đã đủ để mua rât nhiều thứ, mà nàng vần bị lừa, điểu này càng khiển nàng cảm thây đau khổ hơn.

Trần Tư Tình cũng tức giận và buồn bã.

Dương Thánh nhìn họ, chịu luôn đấy, cặp song sinh này ở với nhau trông ngồc thật.

Nàng đưa tay về phía hai người: "Đưa ta tờ một trăm tệ đó."

Nàng cầm lấy đồng tiền giả búng nhẹ: “Một trăm tệ vẫn ở đây này?” Cặp song sinh mở miệng trợn mắt: “Ø, tưởng đây tiền giả?”

Dương Thánh nhìn họ như một kẻ ngốc: "Ta đã tráo tờ tiền giả ở trước cửa tiệm rồi."

Mặt trời sắp lặn, trường Trung học số 4 ngập tràn trong ánh hoàng hôn cuối cùng, chút nẵng còn lại len lỏi vào những con đường nhỏ lát đá cuội quanh co, bên cạnh là những chiếc đèn đường năng lượng mặt trời dân bật sáng.

Dương Thánh đang tản bộ, nàng cầm trong tay một tờ tiền đỏ.

Việc tốt đến quá đỗi đột ngột, hai chị em Trần Tư Vũ hiện rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó là niềm vui sướng lớn lao ập đền. Đó là niềm vui khi tìm lại được thứ đã mãt, nhưng họ cũng không khỏi nghi ngờ: "Ngươi nói là ngươi đã đổi tiền trước rối à?" Dương Thánh búng tay một cái.

"Ta nhận thấy có điều gì đó không ổn nên đã chuẩn bị trước, dùng tiền thật của ta để đối lấy tiền giả mà các ngươi đang cầm.”

"Vậy nên tờ tiền mà các ngươi mang đi đổi chất với bà ta không phải là tiền giả mà là tiền thật. "

Nàng giải thích rõ ràng với hai người. Cuối cùng, Trần Tư Tình hiểu ra: "Vậy nên sau đó, số tiền ngươi ném cho bà ta thực ra là tiền giả à?"

"Nhưng nếu bà ta nhận ra tiền giả của chúng ta thì sao?" Trần Tư Tình vân không khỏi băn khoăn.

Dương Thánh tiếp tục tản bộ, điểm nhiên nói: "Không cẩn lo, ta sẽ ra tay." Trần Tư Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của nàng, đột nhiên cảm thầy nàng thật tuyệt vời.

Ngoài cổng trường.

Người phụ nữ trung niên vừa lừa được 100 tệ, tâm trạng rất mãn nguyện. Bà ta vội vàng chuyển sang chồ khác, vừa đi vừa cười, còn lây tờ tiền ra ngắm nghía.

Dần dần, bà ta nhận thấy có cảm giác tờ tiền không đúng.

Bà ta cầm tờ tiền lên, nhìn về phía mặt trời phía Tây, nhìn ngắm một hổi liền cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, 'tiền giả! tiền giả!"

Khuôn mặt hiền lành của bà ta tràn đây sự ngạc nhiên.

Số tiển mà học sinh đưa cho, hóa ra là tiền giải

Bà ta kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng kinh hãi nhận ra, đây thực sự là một tờ tiền giả.

Người phụ nữ trung niên tức đến phát điên, cả đời đi lừa đảo vậy mà hôm

nay lại bị lừa ngược lại.

Lúc này bà ta chỉ muốn xông vào trường, lôi mầy cô gái kia ra, cào rách mặt họi
Bình Luận (0)
Comment