Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 928 - Chương 928: Ngắm Nghía

Chương 928: Ngắm nghía Chương 928: Ngắm nghía Chương 928: Ngắm nghía

Lớp 8 sáng như ban ngày, lớp học tràn ngập không khí đặc trưng trước kỳ nghỉ, học sinh cũng buổn tẻ hơn rất nhiều.

Chúng biết rằng tiết này có lẽ là tiết tự học cuối của năm lớp mười.

Thứ Hai tuần sau sẽ có bài thi nên _ Chủ nhật sẽ không có tiết tự học buổi tối.

Khi lên mười một, một số học sinh có thể theo ban xã hội, trong khi những học sinh khác có thể theo học các lớp thực nghiệm.

Lúc đó có thể không được học chung lớp nữa.

Dù trong lớp 8 có xảy ra nhiều mâu thuân trong năm qua nhưng họ vân là bạn cùng lớp.

Lớp trưởng Hoàng Trung Phi bước lên bục, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không biêt nên nói gì. Dứt khoát, hắn lấy ra một ổ USB, nở một nụ cười đẹp trai: "Hôm nay không học, chúng ta xem phim đi!" Những lời này vừa nói ra, nỗi buồn còn vương vần đã vơi đi đôi chút. Việc có thể xem phim trong lớp bất cứ lúc nào luôn là một điều hạnh phúc. Trầm Thanh Nga lo lắng: “Nhưng chưa được chủ nhiệm cho phép mà?” Thôi Vũ hét lên: "Sợ đếch gì, đến khi khai giảng, thầy ấy có thể không còn là giáo viên chủ nhiệm của ta nữa!" Du Văn bối rối: "Ngươi theo ban xã hội à?"

Thôi Vũ: "Ai chọn hả trời? Chỉ có kẻ ngu mới chọn."

"Thế ngông như vậy làm gì? Học kỳ sau người vân sẽ học lớp 8, Đan Khánh Vinh tha ngươi chắc?" Du Văn mở miệng nói.

Thôi Vũ kệ nàng và thốt ra một câu: "Ta không còn đường nào khác để đi sao? Phàm nhân sao hay chí anh hùng!"

Du Văn: "Ta để nghị ngươi nhìn vào gương đi. Người đòi đền lớp thực nghiệm á? Cỡ ngươi đi liểm sàn là vừa."

Đoàn Thế Cương đứng ra bênh vực anh em mình: “Sao ngươi không tin lão Thôi chứ?”

Du Văn tức giận: "Liên quan gì tới ngươi? Đột nhiên ngươi nói làm gì?" Đoàn Thế Cương: “Ta phát ngôn cũng phải xin phép người à?”

Sau vài lời, cả hai bắt đầu cãi nhau. Thôi Vũ không thể chịu đựng được và ra tay hòa giải: "Này, này, đừng cãi nhau nữa, có chuyện gì thì bình tĩnh nói."

Đoàn Thế Cương vỗ bàn: "Càng nói, ta càng tức giận!"

Hoàng Trung Phi đưa ra vài lời - khuyên nhủ: "Không sao đâu. Nếu trong khi xem phim có vấn để gì xảy ra, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Sau đó, hắn bật máy tính đa phương tiện lên.

Miêu Triết ở hàng sau chú ý tới sau, giơ tay lên: "Trung Phi, ta canh cửa." Hắn đứng dậy rời khỏi lớp học, đứng ở hành lang và nhìn xung quanh. Vương Long Long: "Miêu ca của ta là nam nhân chân chính."

Còn nhớ lần trước chiếu phim, Miêu Triết cũng phụ trách canh cửa.

Sau khi quyết định chiếu phim, Du Văn lo lắng lớp trưởng sẽ bị trừng phạt, nhưng sự đã rồi, nàng không còn lý do gì để ngăn cản.

Ngoài ra, nếu yêu một người đàn ông thì nên ủng hộ hắn làm những việc lớn.

Du Văn cảm thấy lớp trưởng bây giờ vô cùng ngấu, cả người hắn tỏa sáng, hóa ra ánh sáng từ máy chiều chiều vào mặt hắn nên sáng lên.

"Xem phim nào?" Hoàng Trung Phi chỉ vào tài liệu.

Trong đó có rất nhiều bộ phim khác nhau, Du Văn cho rắng mình là một người vợ hiển dâu thảo, thực sự yêu ai đó là không đành lòng để người ây mạo hiểm.

Du Văn nói: “Chúng ta chiếu một bộ phim ngăn hơn đi."

Thời gian càng ngắn thì nguy cơ bị bắt quả tang càng nhỏ. Du Văn không chỉ đưa ra lựa chọn của riêng mình mà còn tranh thủ sự ủng hộ của Giang Á Nam.

Vì vậy Hoàng Trung Phi đã chọn bộ phim chỉ dài +40 phút - "Rừng đom đóm".

Khi bộ phim bắt đầu, Tiết Nguyên Đồng lập tức tắt màn hình điện thoại. Trần Tư Vũ hỏi: "Vừa rồi ngươi đang xem phim trên điện thoại, sao không xem nữa?"

Tiết Nguyên Đồng: "Sao bằng không khí như khi xem phim trên lớp được?"

"Rạp chiếu phim còn thích hơn. Lần trước ta mời ngươi đi nhưng ngươi không đi."

Tiết Nguyên Đồng không chút do dự trả lời: “Rạp chiều phim thì mất tiến!" Đèn trong lớp đã tắt, hơn 50 học sinh trong lớp đang lặng lẽ thưởng thức bộ phim. Nhạc nền BGM trong lành, êm dịu truyền qua loa và tràn ngập lớp học.

Thỉnh thoảng, đâu đó có ánh đèn huỳnh quang lóe lên, đó là ánh sáng từ chiếc điện thoại di động của học sinh.

Bộ phim khá thú vị. Trong giờ giải lao, một số học sinh lớp 9 bên cạnh lén vào và phát hiện ra rắng lớp 8. thực sự đang xem phim. Họ đều rât sốc.

Cho đến buổi học cuối cùng, bộ phim kết thúc và danh sách ekip được chiếu.

Trong bóng tối.

Trần Tư Vũ cảm động đến mức lặng lẽ lau nước mắt, Bạch Vũ Hạ đưa nàng một mảnh giấy, con gái khóc trông mà thương, nàng xì mũi: "Hạ Hạ, ngươi không buổn sao?"

Bạch Vũ Hạ: "Không sao đâu.”

Nàng đọc rất nhiều phim và có ngưỡng tâm lý cao, hiểm có bộ phim nào có thể gây ân tượng với nàng. Trần Tư Vũ lại nhìn Đồng Đồng, muốn hỏi suy nghĩ của nàng khi xem xong, nhưng phát hiện ra rắng Đổng Đổng đã ngủ.

Trần Tư Vũ xấu hổ: 'Chả nhẽ có mỗi mình mình cảm động rơi nước mắt à? ,

Giây tiếp theo, đèn trong lớp sáng lên, Bàng Kiểu đang khóc rât to, ngón tay dày lau nước mặt. Kết quả là toàn bộ khuôn mặt của nàng nhoe nhoét son và phân trang điểm, giông như khuôn mặt trong vở Kinh kịch.

Đoàn Thế Cương kinh hãi, liên tục hét lên: "Mau tắt đèn, mau tắt đèn." Thôi Vũ cười nói đùa: “Tắt đèn cũng vậy à?”'

Tiết tự học tối qua, nửa tiết sau lớp lại trở về trạng thái yên tĩnh thường ngày.

Trần Khiêm lấy bài kiểm tra ra và bắt đầu ôn tập một cách nghiêm túc trong kỳ thi cuôi cùng này, hắn thể răng mình sẽ nắm trong top 10 của lớp.

So với sự tập trung của Trần Khiêm, Du Văn và Giang Á Nam kém kiên trì hơn rât nhiều.
Bình Luận (0)
Comment