Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 929 - Chương 929: Ngắm Nghía (2)

Chương 929: Ngắm nghía (2) Chương 929: Ngắm nghía (2) Chương 929: Ngắm nghía (2)

Từ lần đi ăn chung ở hội chợ, Du Văn cũng có thể nói đôi ba câu với Trần Khiêm.

Mùa hè đến rồi, thời tiết nóng bức, hầu hết con trai đều mặc áo ngắn tay. Du Văn nói: "Trần Khiêm, ta thấy cánh tay ngươi khá trắng. "

Vừa nói nàng vừa duỗi cánh tay ra và so sánh với Giang à Nam. Có sự khác biệt rất lớn về màu da.

Giang Á Nam tuy đường nét khuôn mặt không nổi bật nhưng làn da lại khá trăng, nhỉnh hơn Trầm Thanh Nga một chút.

Du Văn thở dài: "Ta không cần trắng như Á Nam, chỉ cần trăng như Trần Khiêm là đủ."

Sau khi so sánh, nàng lo âu về nước da mình.

Trần Khiêm không phải là người không hiểu thế thái nhân tình. Hồi đó, hắn đã đi ăn cùng Đổng Thanh Phong, Bạch Vũ Hạ, Trần Tư Vũ và những người khác, nhưng sau kỳ thi đó, hắn đã mất tất cả.

Bây giờ, sau một năm nỗ lực, hắn chưa bao giờ mạnh mẽ hơn thể.

Đã đến lúc lấy lại những gì đã mất! Trần Khiêm đặt một nửa bài kiểm tra xuống và an ủi Du Văn:

"Thật ra ta không phải người da trắng, ta chỉ là được ngươi tôn lên thôi. Đừng nản lòng. Ngươi rất tốt mà."

Vẻ mặt của Vu Văn sượng trân. Đổng Thanh Phong ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm. Bạn thân của hắn thực sự rất giỏi an ủi con gái. Bạch Vũ Hạ nhờ Tiết Nguyên Đồng. giảng hộ bài này, không ngờ lại hiểu ra một chút. Trần Tư Vũ rât ngạc nhiên, còn Bạch Vũ Hạ thì mỉm cười nhẹ nhàng.

Ở dãy bên kia, Đan Khải Tuyển liếc nhìn cảnh tượng này.

Hắn đau đớn nghĩ: 'Không phải đã hứa sẽ không nhìn nàng sao? '

Khi bộ phim kết thúc, Bạch Vũ Hạ không có phản ứng gì, còn Đan Khải Tuyển sau khi xem xong cũng không thể bình tĩnh lại.

Để kiểm chế bản thân, hắn chống tay lên bàn, tựa đầu vào đó và mệt mỏi nhằm mất lại.

Bộ phim vừa rồi kể một câu chuyện về tình yêu, một mổi tình bi thương. Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến hắn nghĩ đến mổi tình của mình đã kết thúc vội vàng trước khi nó bắt đầu. Khoảng cách giữa hắn và Bạch Vũ Hạ giồng như người và yêu trong phim, hai đường thăng song song, mãi mãi không có giao điểm.

Lúc này, Đan Khải Tuyển cảm thấy vô cùng chán nản, như muốn ngạt thở. 'Khoảng cách, haha? ' Hắn không bao giờ tin vào sô mệnh, hẳn chỉ tin vào việc phản lại lẽ trời, thay đổi số phận. Ý thức của hắn dần dần trôi đi, mí mắt trở nên nặng trĩu: 'Khoảng cách chính xác là gì? '

Đau đớn, bất lực, hối hận và không cam lòng mơ hổ lướt qua trong đầu hãn.

Khung cảnh hỗn loạn tiếp tục rối ren, cuôi cùng biên thành một khung cảnh vô cùng quen thuộc.

Hắn như được trở về tuổi thơ, về ngôi làng nhỏ thân thuộc ấy.

Hắn là một đứa trẻ chăn bò, còn Bạch Vũ Hạ là một cô gái xuât thân từ một gia đình địa chủ trong làng. Ngoại hình của nàng đã nổi bật từ khi còn nhỏ, được rất nhiều cậu bé vây quanh.

Mỗi lần Bạch Vũ Hạ ra ngoài, nàng luôn mặc quần áo sạch sẽ, trong khi hãn trông như một cậu bé chăn bò bụi băm.

Có một khoảng cách giữa họ.

Thế thì đã sao? Đan Khải Tuyển tin rắng bằng sự nô lực của mình, một ngày nào đó hắn sẽ có thể vượt qua cách trở đól

Hắn chăn trâu, luyện võ và học tập. Vài năm sau, hắn nổi lên trong làng và trở thành đại ca của lũ trẻ trong làng. Cuối cùng, hắn nhận được lời hứa từ chủ nhà rằng vài năm nữa, thời gian vừa đẹp sẽ làm một cái đám cưới. Đan Khải Tuyền đã rút ngắn cái gọi là khoảng cách bằng nô lực của chính mình.

Và vào ngày hôm đó, chiến tranh xảy ra, ngôi làng mà ông coi là quý giá đã bị ky binh giâm nát.

Đan Khải Tuyển tách khỏi Bạch Vũ Hạ trong thời điểm khó khăn.

Hắn chạy trốn từ phía bắc đến Giang Nam và trở thành một anh kéo thuyền.

Khói trùm nước lạnh, trăng lồng cát Thuyền đậu Tần Hoài, cạnh tửu gia. Hắn lại gặp lại Bạch Vũ Hạ.

Tranh đua lớp trẻ Ngũ Lăng, Khăn điều tặng thưởng khi ngưng môi bài

Khi gặp lại, nàng đã trở thành kỹ nữ nổi tiêng nhât Giang Nam, một lần gặp mặt cần tới một trăm lạng vàng. Nhưng hắn là một người kéo thuyền thấp kém, đến nôi phải đăn đo mãi mới dám ăn một cái màn thấu.

Đêm đó, Đan Khải Tuyền đứng trên bờ suốt đêm không ngủ được. Khoảng cách giữa hắn và Bạch Vũ Hà càng trở nên lớn hơn.

Ngày hôm sau, hắn bỏ công việc này và đi về phía bắc.

Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát, cười chém uống máu Hung Nô. Ba năm sau, non sông quy về một mối, hắn trở về làm đại tướng quân. Nhưng hắn phát hiện Bạch Vũ Hà đã trở thành Hán cung thái tử phi.

Tất cả vinh quang của Đan Khải Tuyền đã mất đi ý nghĩa.

Hắn thao thức, sở nguyện đã hóa mối canh cánh khó buông.

Ba tháng sau, hoàng đế băng hà, hoàng tử kể vị ngai vàng.

Vào ngày này, hắn một mình cầm cây kích Phương Thiên lên điện Kim Loan, giêt chêt tân hoàng đề.

Cả điện chấn động, không ai dám nói gì, bởi vì công trạng lớn đến mức để vương cũng dè chừng.

Hắn lấy đi ngọc ấn, từ đó trở thành hoàng để.

Cuối cùng, Đan Khải Tuyển từng bước đi về phía hậu cung và gặp Bạch Vũ Hạ.

Nàng mặc đổ màu đỏ, gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, đền nôi mọi thứ trên thể gian đều lu mờ trước vẻ đẹp ây.

Đan Khải Tuyền nhìn nàng vào lúc này, mọi khoảng cách trên thể giới đều bị hắn phá vỡ, bởi vì hiện tại hắn đã là Thiên tử.

Tình ái đong đầy trong hắn, định nắm lây tay Bạch Vũ Hạ.

Đột nhiên nhận được một cái tát vào đỉnh đầu, Đan Khải Tuyển ngẩng đầu lên khỏi bàn, Quách Khôn Nam hét lên: "Đừng ngủ ở đây, chúng ta ra ngoài mua bánh ăn đi."
Bình Luận (0)
Comment