Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 930 - Chương 930: Ngắm Nghía (3)

Chương 930: Ngắm nghía (3) Chương 930: Ngắm nghía (3) Chương 930: Ngắm nghía (3)

Khi Đan Khải Tuyền tỉnh lại, hắn nhìn thây Bạch Vũ Hạ và Trần Tư Vũ cùng nhau rời khỏi lớp học cách đó vài mét. Buổi tự học buổi tối đã kết thúc.

Mười phút sau, học sinh các lớp khác đã gần ra về, hơn một nửa số học sinh lớp 1 thực nghiệm vần ở lại lớp tự học. Bên ngoài hành lang có ba người đứng, Lê Thi dựa vào ban công, nhìn Đỉnh Xu Ngôn đang ngồi học trong lớp, chờ nàng học xong họ đi về chung.

Lâm Tử Đạt di chuyển một chiếc ghế đầu và ngổi ở hành lang, nhàn nhã chơi game.

Trang Kiếm Huy chống tay lên ban công, dùng hai tay ân vào thái dương cho đỡ mệt, câu được câu chăng với hãn. "Ngươi còn nhớ Viên Lâm sao? Mấy ngày trước hắn nói sẽ tới Vũ Châu chơi. "

"Hắn không phải đang học ở Thân Thị sao? Tới chỗ bé tí teo của chúng ta làm gì, uổng rượu gạo à?"' Lâm Tử Đạt cười lớn.

Trang Kiếm Huy từ xa nhìn khuôn viên yên tĩnh, không quay đầu lại: “Hắn nói thể thôi, ngươi biết tính hắn mà."

Lâm Tử Đạt chơi game: "Cũng phải, chắc là tưởng chúng ta gặp khó khăn HƠI

Trang Kiếm Huy nói thêm: ”Ta sợ sau này sẽ không có nhiều cơ hội gặp gỡ hắn. Con đường của hẳn... dù sao cũng khác với con đường của chúng ta."

Lê Thi ngờ vực hỏi: “Đường gì cơ?” Lâm Tử Đạt cười toe toét và nói một cách úp mở: "Con đường không cần thi cấp ba, không cần thi đại học, tốt nghiệp xong ra luôn nước ngoài. " Nhiều bạn cùng lứa trong đám bọn họ đã đi theo con đường này. Họ theo học các trường quốc tế từ khi còn nhỏ, tập trung vào việc nuôi dưỡng sở thích. Chương trình học rất nhẹ, họ không được nuôi dạy trong nền giáo dục nặng thi cử mà trong nền giáo dục tổ chất.

Lê Thi biết điều gì đó về điều này và nàng nhanh chóng hiểu ý hai người đang nói: "Chưa chắc, nêu muốn vào đại học trong nước, có thể thử xem sao."

Trang Kiếm Huy không đồng tình: “Chỉ dựa vào họ á?”

Nếu những học sinh từ nền giáo tố chất đó nếu thi đại học, có thể sẽ bị đánh gục bởi những kẻ ngày ngày cày đề như họ.

Một ngày trôi qua, thứ Sáu, sáng sớm.

Tiết Sở Sở ở bên cạnh học bài, Khương Ninh dựa vào sofa xem phim . kinh dị, Tiêt Nguyên Đồng sợ hãi đi về nhà.

Đây là một ý tưởng hay, về sau nếu. không thích bị nàng cản trở, có thể dụng mẹo này để tông khứ nàng đi. Tiết Nguyên Đồng lăn lộn trên giường sau khi chơi game xong, nàng cảm thầy có chút trồng rồng.

Sự trống trải này chỉ có thể lấp đầy. băng đồ ăn, nàng nhớ tới trái cây lần trước Khương Ninh mang về, liền nhãn tin:

"Khương Ninh, nho đỏ ngươi mang tới còn không? Ta không ăn, chỉ hỏi thôi. "

Ngay sau đó nhận được câu trả lời: “Không còn nữa”.

Tiết Nguyên Đồng không giấu được sự thât vọng, nếu buổi tổi có thể ăn nho ngon ngọt thì tuyệt biết bao? Nàng đã có một giấc ngủ yên bình cả đêm, nhưng tiếc thay, nó đã không còn nữa.

“Ồ, được rồi.” Nàng nằm bẹp dí trên giường, chân vung ra yêu ớt.

Nàng muốn ngủ.

Kết quả là trước khi đi ngủ, lại nhận được tin nhẵn của Khương Ninh: “Sao không hỏi ta còn loại trái cây nào khác không?”

Nhìn thấy tin này, Tiết Nguyên Đồng lập tức sông, trong đầu nàng hiện lên một quả dưa hấu lớn, mùi vị của quả. dưa đó không kém gì quả nho đỏ. Nếu ăn một chùm vào ban đêm, chắc chắn sẽ sung sướng chết mãt!

Nàng lập tức lấy lại sức, chuyển từ năm sang ngồi, nhếch miệng nhỏ lên: “Còn trái cây nào nữa không?” Khương Ninh gõ nhẹ màn hình: "Không có."

Tiết Nguyên Đồng sắc mặt sửng sốt trong giây lát, sau đó sự mong đợi của nàng biển thành tức giận. Bằng trí tuệ của mình, nàng đoán được Khương Ninh đang cô ý trêu chọc. Thật đáng ghét, hắn ta tổi thật! Nàng luôn là người duy nhất giở trò đổi bại với Khương Ninh, nhưng đêm nay lại bị hắn chơi xâu, vô cùng bât mãn.

Nàng cầm lấy điện thoại, ấn vào màn hình: “Khương Ninh, ngươi thật quá đáng!" Nàng bắt đầu gõ tin nhắn vào khung chat, chuẩn bị mắng mỏ hắn cho đến khi hắn chủ động xin lôi.

Khương Ninh cười nói: "Vậy ngươi tại sao không hỏi, câu vừa nãy có phải thật hay không?"

Tiết Nguyên Đồng trong lòng dâng lên một tia hy vọng: “Thì ra ngươi có hoa quả, ban nãy chỉ đang cổ tình gạt ta đúng không?”

Khương Ninh: “Ta không lừa đâu mà.”

Thứ bảy.

Tối qua Tiết Nguyên Đồng bị Khương Ninh chọc giận đền mức lăn lộn trên giường, sau đó lăn mệt rổi không thức khuya nổi nữa nên đã ngủ từ sớm.

So với trước đây nàng thức khuya đến một hai giờ, thì quả thật 12 giờ cũng coi như là ngủ sớm.

Hôm nay vì để không nấu cơm, để trả thù Khương Ninh mà nàng cô ý hẹn riêng với Sở Sở, hai người cùng nhau ăn sáng.

Bảy giờ đúng.

Đúng giờ Tiết Nguyên Đồng bị đồng hổ báo thức làm giật mình, nàng leo xuống chiếc giường êm ái với một nghị lực to lớn.

Nàng đẩy cửa ra rửa mặt qua loa, đánh răng rổi chạy sang kê bên tìm Sở Sở.

Sáng sớm không khí tươi mát, một hàng người già ở tầng trệt thức dậy khá sớm, họ bưng chén ngổi ăn cơm nói chuyện trước cửa.

Ông cụ ném một cục xương ra, chú chó vàng “vèo' cái chui ra ngậm lây giông như chó căn đĩa bay trong tỉ vi. Cửa nhà Tiết Sở Sở khép hờ.

Sáng sớm dì Hoa đến công ty, dù là thứ bảy nhưng để trả sạch khoản nợ mà người thân mua nhà sớm chút mà gần đây dì Hoa vô cùng cật lực, một tháng chỉ nghỉ một ngày.

Dì Hoa từng làm ở xưởng, từng vào quán ăn đã quen với công việc dùng sức, một tháng nghỉ một ngày cũng không tính là khó khăn.

Hôm nay Tiết Sở Sở không đi học, nàng đập trứng vào thìa, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển.
Bình Luận (0)
Comment