Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 937 - Chương 937: Chủ Nhân

Chương 937: Chủ nhân Chương 937: Chủ nhân Chương 937: Chủ nhân

Triệu Hiểu Phong bị hun đến nín thở, không ngừng kêu khổ: "Mẹ nó không thể chịu đựng được nữa... "

Ngô Tiểu Khải phía trước mở to hai mắt, mắt không chớp cũng xem kịch. Biểu hiện của Đoạn Thế Cương phía sau cũng giống như vậy, cả hai đều đã từng nềm mùi thât bại dưới tay Bàng Kiều.

Toàn bộ phòng thi đổ dồn sự chú ý về phía này, ai cũng mong đợi sẽ được chứng kiến một màn kịch hay xảy ra. Sau đó, Trương Nghệ Phỉ cổ vũ cho chị em: "Bắt nạt con gái phải không?”

Triệu Hiểu Phong tiến thoái lưỡng nan, đúng lúc này, Cao Hà Soái trên bục giảng lên tiếng: “Ôn ào cái gì, thí rồi"

Triệu Hiểu Phong như được ân xá, hắn mượn lừa xuông dốc, buông lời hăm dọa: "Chờ đấy, sau này có cách trị ngươi!"

Tể Thiên Hành tuy rằng không vui, nhưng đành nhịn vì có giáo viên ở đây, rồt cuộc cũng không nổi giận. Huống hồ, Bàng Kiều sở hữu ngoại hình khiển người ta ghê tởm, chỉ: nhìn thôi cũng đủ khiển hắn muốn nôn.

Buổi thi môn Ngữ văn đầu tiên đã kết thúc.

Vài học sinh tụ tập ở hành lang thảo luận về đáp án, “Cái phần thơ cổ các ngươi viết chưa? Ta quên bằng đi mãt, chán thật, sao lại ra để khó thất"

"Hình như ta có viết, ngươi hỏi câu nào thể?"

"Là câu "Trường thái tức dĩ yểm lệ hề", câu sau là gì thế?"

"Đơn giản thôi, ngươi điền "Bi dân sinh chi đa gian "."

Những học sinh không điền được không khỏi hổi tiếc.

Cũng có người bàn tán về bài làm văn, hân hoan hớn hở.

Trần Khiêm từ toilet trở về, lau khô những giọt nước, bước chân của hắn ổn định, bên tai vang vọng tiếng bàn tán của các bạn cùng lớp, vẻ mặt bình tĩnh như câu thơ "Hội đương lắng tuyệt đỉnh ".

Bài thi Ngữ văn không khó, lần thi này lây được 130 điểm, tuyệt đôi không thành vân để.

Cho dù đặt ở toàn bộ lớp 10, hắn cũng thuộc dạng hiểm có.

Chỉ có học sinh trong top 10 toàn khối mới miễn cưỡng có thể sánh được với hắn.

Hắn đi lên lầu hai, từ vị trí lớp 9, một đường đi về phía Đông, Trần Khiêm đi ngang qua ban 8, nhìn lớp học quen thuộc, nhìn hai máy lọc nước.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc thi sĩ.

"Tạm biệt, lớp 8."

Đợi đến khi lên lớp 11, hắn sẽ đuọc chủ nhiệm lớp 1 Hổ Hầu, tự mình mời vào lớp 1.

“Tiết Nguyên Đồng, Khương Ninh, đến lúc đó sẽ tranh tài với các ngươi!" Trần Khiêm thầm hứa hẹn.

Người không phải cỏ cây, ai cũng có tình cảm. Trần Khiêm đi đến phía sau lớp 8, rốt cuộc không thể kiểm chế. được tình cảm của hơn một năm, hẳn chuẩn bị bước vào lớp 8, nhìn lại những hình ảnh quen thuộc. Bỗng nhiên, một cô gái có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò, cúi đầu đi, vội vã bước ra khỏi phòng thi lớp 8.

Có lẽ là đi quá nhanh, nàng va phải cánh cửa.

hâm!"

Sau khi va vào cửa, đầu nàng càng cúi thấp hơn, hoàn toàn bị tóc che khuất, Trần Khiêm lại không nhìn thây mặt nàng.

Cô gái luống cuống tay chân xin lỗi: “Xin lỗi, ta không cô ý."

Nàng dịu dàng thì thầm.

Sau đó, không nghe thấy tiếng trả lời, nàng cúi đầu bước ra cửa.

Sự chú ý của Trần Khiêm ngay lập tức bị thu hút. Một cô gái dễ thương như vậy thực sự đã xin lôi hăn. Ngay cả một người đam mê học tập như hắn cũng không khỏi nảy sinh ý muốn che chởi

Ngay lập tức, hắn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ thở dài, tuy dễ thương nhưng lại quá ngôc nghẩch.

Nếu là hắn, ngay khi va vào cửa, hắn có thể dựa vào độ cứng để phán đoán răng đổi tượng bị va không phải là người, mà là cánh cửal

Trần Khiêm giỏi suy luận, không chỉ dựa vào độ cứng mà còn có thể thông qua nhiệt độ để tính toán.

Vì nhiệt độ của cửa khác với cơ thể con người.

Ngay lập tức, Trần Khiêm lại thêm nghỉ ngờ.

Như mọi người đều biết, phòng học lớp 8 là cửa sắt, sắt dễ dân nhiệt. Khi tiếp xúc với ánh năng, nhiệt độ sẽ thay đổi tương ứng. Vậy câu hỏi đặt ra là nhiệt độ của cửa sắt lúc này là bao nhiêu?

Dựa vào nhiệt độ, ngươi có thể biết mình va vào cửa hay va vào người không?

Lý luận suông rốt cuộc là nông cạn, nhất định phải thực hành!

Quyết tâm tìm hiểu, Trần Khiêm tiến đến sờ thử cánh cửa sắt.

Là một người có thái độ khoa học khắt khe. Để đảm bảo tính chính xác của dữ liệu, hắn đã "sờ mó"” khắp mọi nơi trên cánh cửa, cổ găng sờ vào từng ngóc ngách của nó.

Khi có người đi ngang qua cửa, họ thầy Trần Khiêm đang vuốt ve cánh cửa, đặc biệt là đôi mắt sau cặp kính của hắn sáng rực rỡ, gần như chói lóa. Mọi người lúc đầu đều sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét. Hành động của hắn thật tục tĩu!

Ngay cả cửa cũng không thai

Trần Khiêm mặc kệ, sự khát khao tri thức của hắn đã đánh bại mọi thứ trên thể giới.

Con người sống để khám phá sự thật. Sau khi sờ xong, hắn vẫn cho rằng chưa đủ tiêu chuẩn, nên định đi mượn nhiệt kể của Hoàng Ngọc Trụ để đo chính xác nhiệt độ của cánh cửa sát.

Hoàng Ngọc Trụ học không giỏi, không thi ở lớp 8, Trần Khiêm tìm đến phòng thi số 12.

Hoàng Ngọc Trụ đang lật sách Hóa để chuẩn bị cho môn thi tiếp theo.

Sau khi Trần Khiêm mượn nhiệt kế, hắn nói: "Đợi ta đo xong cửa là trả lại cho ngươi. " Hoàng Ngọc Trụ bối rối: "Sao lại đo cửa?"

Trần Khiêm kể lại toàn bộ câu chuyện và mô tả thí nghiệm. Khi đó, toàn thân Trần Khiêm như được bao phủ bởi một vâng hào quang mang tên "trị thức ".

Hoàng Ngọc Trụ có tính cách ngay thăng, hắn nói: "Sau khi va vào cửa, ngươi chỉ cần ngấng đầu lên nhìn là có thể phân biệt được là người hay cửa mài"

Nghỉ 20 phút giữa kỳ thi.

Mã Sự Thành quay trở lại lớp 8, hội hợp với Vương Long Long.
Bình Luận (0)
Comment