Chương 940: Phim và lốp xe
Chương 940: Phim và lốp xe Chương 940: Phim và lốp xe
Lúc này trong lòng hắn không khỏi tràn đầy kiêu ngạo.
Còn ai có thể đánh bại Trần Khiêm này chứ?
Lớp Thanh Bắc của trường Trung học sổ 2? Ha, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn giâm dưới chân!
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Tử Đạt ở vị trí thứ bảy, tay cầm máy chơi game vỏ sò đang chơi một cách tập trung.
“Hắn chỉ biết ham mê chơi bời mà thôi!"
Hắn nhìn tiếp sang Thân Thiên Tứ, học sinh đứng thứ 6, đang cầm ngang điện thoại, hăng say xem One Piece. “Hừ, phim hoạt hình trẻ con, ta từ hổi tiều học đã không xem nữa rồi."
Trần Khiêm chẳng thèm ngó tới, tiếp theo là Phương Thu Nguyệt đeo kính mọt sách, nàng đang bóc kẹo mút Chân Tri ăn.
“Con gái chỉ biết ăn vặt, chẳng ra làm nên trò trồng gì!"
Trần Khiêm thầm phàn nàn, ai ngờ Phương Thu Nguyệt thầy hắn nhìn chăm chăm nàng, còn tưởng răng hãn muốn ăn, bèn đưa cho hắn một cây kẹo mút vị vải.
"Ăn không?"
Trần Tiểm sững người, trong lòng bông dưng dầy lên một cảm xúc khó tả. Vừa nãy hắn còn khinh thường người ta, vậy mà...
Hắn không giỏi từ chối nên đã nhận lầy cây kẹo mút.
Hắn lúng túng cảm ơn, trước khi ra ngoài còn quay lại nhìn thoáng qua các học sinh trong phòng thi ở hàng ghề đầu tiên, Tiết Nguyên Đồng đang năm sấp ngủ. Sau hành động tốt bụng lúc nãy, Trần Khiêm không còn nhìn các học sinh khác với ánh mắt coi thường nữa. Hắn đi dọc theo hành lang về hướng nam, xa xa, khung cảnh của khuôn viên trường Trung học sô + thật đẹp, xanh mát và rộng lớn, khiên hắn cảm thây dê chịu hơn.
Đoạn hành lang này chỉ dài khoảng chục mét, hắn nhìn thầy một nữ sinh đang bám vào ban công, đầu cúi xuống, vẻ mặt chán nản.
Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.* Trần Khiêm nhận được lòng tôt của người khác, nên muốn lan tỏa lòng tốt đến với cả thể giới.
*Tạm dịch: Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).
Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
(Trích từ bài thơ Mộc Qua 2 - Khổng Tử)
Hắn bước tới, phát hiện nữ sinh trước mặt chính là nữ sinh đã va vào cửa sáng nay.
Trần Khiêm nhớ ra nàng là một nữ sinh rất dê thương, hãn lầy cây kẹo mút ra, giầu ra sau lưng, chuẩn bị lan tỏa lòng tốt.
"Sao vậy, ngươi không vui à?” Hắn chủ động quan tâm.
Thương Thải Vi dụi dụi mắt, hai mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: "Toán khó quá, câu hỏi lớn vừa rổi ta không hiểu."
Trần Khiêm nghe xong suýt bật cười, lòng tốt gì chứ, lan tỏa lòng tốt gì chứ, tất cả đều tan thành mây khói. Hắn ngạc nhiên, không thể tin được: "Câu hỏi lớn cuối cùng khó à?"
"Có phải chỉ mình ta nghĩlàd không? Ngươi xây dựng một hàm số và đạo hàm nó? Chằng phải chứng minh được là xong à?”
"Chỉ cần ngươi học sơ qua cũng làm được mà?"
"Hay là...ngươi không biết làm?" Trần Khiêm há to miệng, trong mắt tràn đầy nghỉ ngờ, như thể đang nhìn một sinh vật lạ.
Thương Thải Vy mấp máy môi, rời đi không nói một lời.
Trần Khiêm nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, cây kẹo mút trong tay cuôi cùng cũng không thể trao đi. Khương Ninh rời khỏi phòng học, đi ra ban công hít thở không khí trong lành, liền nhìn thây Trần Khiêm đang nhìn trời không nói nên lời. Mối quan hệ giữa Trần Khiêm và Khương Ninh vồn bình thường, hơn nữa sau khi Bạch Vũ Hạ và Trần Tư Vũ bị hắn cướp đi, nhóm học tập nhỏ của họ lập tức tan rã.
Kết quả là tâm lý của Trần Khiêm sụp đồ kể từ đó, hắn không còn quan tâm đến chuyện trần tục, dồn hết tâm trí cho việc học.
Đau khổ đã khiến Trần Khiêm tái sinh từ đống tro tàn.
Hiện tại hắn vẫn hơi không hài lòng với Khương Ninh.
Nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, thỉnh thoảng gặp nhau có thể trao đổi vài câu.
Trần Khiêm hỏi: “Khương Ninh, ngươi cảm thầy câu hỏi lớn cuối cùng trong Toán học có khó không?” “Không khó." "Ha ha, ta nói cũng không khó."' Trần Khiêm lại vui vẻ lên, suy nghĩ của hắn quả thực không sai, mà là nữ sinhl Hắn càng thêm quyết tâm theo đuổi con đường của mình.
Buổi chiều sau khi thi xong, gần sáu giờ, đối với mùa hè mà nói, lúc này sắc trời còn chưa tối.
Ánh chiều tàn còn sót lại ở phía Tây rực rỡ như lửa cháy, đẹp vô cùng, rất nhiều học sinh thi xong lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Có học sinh để thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, đặt ngang điện thoại, cầm bằng cả hai tay, không ngừng điều chỉnh tư thế, bắt chước bậc thầy nhiếp ảnh trên TV, chỉ vì ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất. Buổi tối không có tiết tự học, học sinh ngoại trú ai về nhà nây, Đống Thanh Phong cổ ý chờ Bạch Vũ Hạ ở hành lang lâu một.
Nhìn thấy hai chị em Bạch Vũ Hạ và Trần Tư Vũ đi ra ngoài, hãn vội vàng bước tới: “Bạch Vũ Hạ, hôm nay cảm ơn ngươi."
Hắn là chân thành cảm ơn.
Phản ứng của Bạch Vũ Hạ bình thản: "Chuyện nhỏ thôi."
Đổng Thanh Phong: "Nhờ có ngươi, nếu như lúc đó không phải ngươi giúp ta, có lẽ bài thi Hóa học đã bị thu, tính cách của nàng ghê gớm lắm." Nói xong, hắn thấy vẻ mặt của hai chị em Trần Tư Vũ không ổn, tưởng rằng hai người chưa hiểu rõ tình hình, hắn liền cười giải thích: “Các ngươi biết Tưởng Tuệ Quyên không, hôm nay trong lúc thi ta lầy một tờ giây ghi chú, kết quả đen..."
Nói đến đây, hắn bỗng im bặt, thấy Bạch Vũ Hạ đưa ngón trỏ ra trước môi, ra hiệu im lặng.
Đổng Thanh Phong giật mình, cúi đầu nhìn thầy một cái bóng xuất hiện dưới nền xi măng, chỉ thây bên hông có một cái bóng cái túi.