Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 944 - Chương 944: Đáp Án (2)

Chương 944: Đáp án (2) Chương 944: Đáp án (2) Chương 944: Đáp án (2)

Sự sợ hãi trên mặt Thương Thải Vi biển mất, nàng ngượng ngùng cúi đầu, xâu hồ quá đi mất.

Nàng chịu đựng cảm giác tê buốt và đau đớn, dựng xe đạp dậy.

Để giảm bớt xấu hổ, nàng nói: "Còn tưởng sau này không thể đi học, chỉ có thể ở nhà chơi game thôi chứ.” Tiết Nguyên Đồng trò chuyện với nàng: "Ngươi cũng thích chơi game à?”

Nhắc đến game, sự yếu đuối trên người Thương Thải Vi bớt đi phần nào, nàng phần chân lên một chút. “Đúng vậy, ta thích chơi LOL."

Tiết Nguyên Đồng vui vẻ: "Thật trùng hợp, ta cũng chơi LOL.”

Nhà nàng chỉ có một chiếc máy tính, nàng muốn chơi game cùng Khương Ninh nhưng không thể, vì vậy buộc phải đến quán net để chơi cùng nhau, nhưng nàng chưa từng đến tiệm net, không dám.

Nàng đã hỏi hai bạn cùng lớp Bạch Vũ Hạ và Trần Tư Vũ, nhưng các nàng cũng không biết chơi.

Thương Thải Vi đẩy xe đạp leo núi, bước đi tập tênh. Có lẽ vì cảm thầy có lôi, nàng thả lỏng nói: “Cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta, ta có thể chơi với ngươi."

Tiết Nguyên Đồng: "Thật sao?”

'Ừ, ngươi ở bậc nào gì?" Thương Thải Vi vì trả ân, quyết định dẫn Tiết Nguyên Đồng theo, bất kể giá nào. Tiết Nguyên Đồng: "Ta lên Vương Giả rồi."

Thương Thải Vi: "..."

Nàng hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau ở chân, giọng nói lại trở nên mềm yếu: “Thêm bạn tốt đi.”

Tiết Nguyên Đồng là một người tốt bụng.

Nàng thấy chân Thương Thải Vi bị thương, nên đã nhờ Khương Ninh chở nàng về nhà.

Trên đường về, xe leo núi lăn bánh trên con đê, mặt sông rộng lớn, có một chiếc tàu chở hàng đang lênh đênh trên mặt nước.

Thường ngày, nếu gặp phải tàu chở hàng đi cùng chiểu, Tiết Nguyên Đồng sẽ giục Khương Ninh đi nhanh hơn, cổ gắng vượt qua tàu chở hàng. Nhưng mà hôm nay, nàng lại im lặng, trái ngược với mọi khi.

Nàng nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi chiều, nhớ lại cảnh chiếc bánh xe lao về phía nàng, nàng túm lây Khương Ninh, muốn kéo hắn tránh né, nhưng lại bị hắn kéo ngược lại. Còn có sau đó, Khương Ninh nhấc chân, giâm lên lốp xe.

“Ngươi thật lợi hại." Tiết Nguyên Đồng hiêm khi khen hắn một câu. Khương Ninh nghe vậy, nhìn thoáng về phía Bắc, ừm, mặt trời không mọc ở phía Bắc.

"Lúc đó, ngươi có phải vì muốn cứu người khác mà mới giâm vào bánh xe không?" Tiết Nguyên Đổng nhỏ giọng hỏi.

Tình huống lúc đó rất nguy cấp, nếu như không phải Khương Ninh giơ chân giâm lên bánh xe tải, bánh xe kia có thể sẽ văng ra một lần nữa, đâm vào người đi đường, gây ra tai nạn.

Khương Ninh đã ngăn chặn thảm kịch xảy ra. Nhưng mà, Tiết Nguyên Đồng lại cho răng hành động đạp vào bánh xe của hắn là quá nguy hiểm.

Nàng biết Khương Ninh có năng lực, nhưng vạn nhất có chuyện gì xảy ra... Ở trong lòng nàng, mạng của người khác không thể sánh được với Khương Ninh, dù có chết cả vạn người, mười vạn người cũng không thể so sánh với một ngón tay của Khương Ninh.

Tiết Nguyên Đồng tuy ngây thơ, nhưng nàng cũng không phải là không hiểu lõi đời, nàng từ nông thôn chuyển lên học trường cấp hai ở nội thành, đã gặp qua nhiều kẻ xấu xa.

Thực ra trong sâu thắm lòng nàng rất ích kỷ, không muốn Khương Ninh mạo hiểm. “Vì cứu người sao?" Khương Ninh nói, "Đương nhiên không phải."

Tiết Nguyên Đồng ngẩn người, điều này năm ngoài dự đoán của nàng, nàng không khỏi tò mò hỏi: "Vậy là vì sao?"

Bên bờ con đập, ánh tà dương nhuộm đỏ.

Giọng Khương Ninh vang lên, mang theo ý cười: "Ta có ngầu không?" Ngày 1 tháng 7

Ngày thứ hai của kỳ thi cuối kỳ trường Trung học số #4.

Lớp 8, phòng thi số 8.

Giáo viên tiếng Anh Trần Hải Dương đang đứng trên bục giảng, phụ trách giám thị, mái tóc đen dày đặc của hắn chẳng hể thua kém gì so với học trò phía dưới.

Sau nhiều năm kiên trì điều trị, chứng hói đầu của Trần Hải Dương đã được cải thiện đáng kể. Giờ đây, hắn xuân phong đắc ý, ngay cả tính tình nghiêm khắc trước đây cũng đã được tiết chê phần nào.

Nếu như trước đây chỉ cần ba câu là đầ to tiếng cãi nhau với chủ nhiệm Nghiêm, thì hiện tại con sô đó đã tăng lên năm câu.

Hắn phát bài thi, bảo bạn học lần lượt truyền ra sau.

Truyền đi truyền lại, Trần Hải Dương phát hiện không thích hợp, phòng thi có thêm một học sinh?

Hắn đếm đi đếm lại, nhưng vẫn có gì đó không ổn.

Trần Hải Dương tự mình tiến đến hàng sau, phát hiện một học sinh đang ngủ gục trên bàn.

Hắn gõ bàn: "Tỉnh, tỉnh.”

Nam sinh ôm bóng rổ mở mắt, mặt đầy hoang mang.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Trần Hải Dương nhận ra đây là học sinh cá biệt nổi tiếng — Ngô Tiểu Khải.

Ngô Tiểu Khải: "Thầy ơi, ta đang ngủ!"

Trần Hải Dương gầm lên: "Cút ra ngoài."

Ngô Tiểu Khải vội vàng chuồn đi, buổi sáng sau khi chơi bóng rổ, hắn quay lại lớp học như thường lệ để tự học, nhưng lại quên mất rằng hôm nay là ngày thi.

Phòng thi số 9. Du Văn, Vương Long Long, Sử Tiền Tiền, Cung Tuyển, Đàm Mỹ Linh, và Triệu Kính Dương đểu là học sinh có cùng trình độ.

Đề thi môn Vật lý được phát xuống. Đề thi rất khó, đặc biệt đối với Du Văn mà nói, một học sinh yếu môn tự nhiên.

So với môn tự nhiên, môn xã hội của nàng tốt hơn một chút. Có lẽ khi lên lớp 11, chọn ban khoa học xã hội sẽ có lợi về thành tích hơn.

Nhưng mà lớp trưởng chọn ban tự nhiên, Du Văn quyết sông chết đi theo.

Mọi việc đều có cái giá phải trả, và cái giá của việc này là Du Văn hoàn toàn không biết làm.

Trước đó, nàng định nhờ Đổng Thanh Phong giúp đỡ, thể nhưng đôi phương bị chế tài, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bình Luận (0)
Comment