Chương 945: Đáp án (3)
Chương 945: Đáp án (3) Chương 945: Đáp án (3)
Bàn tay Du Văn ghi đầy công thức vật lý, dự định đợi lát nữa gặp phải bài khó sẽ tham khảo.
Ai ngờ, giáo viên giám thị hôm nay Tưởng Tuệ Quyên lại kéo ghế ngồi ngay lối đi nhỏ bên cạnh nàng.
Du Văn ngổi ở hàng cuối cùng, thực ra việc Tưởng Tuệ Quyên ngồi đây không phải nhắm vào nàng, chỉ là do vị trí thuận tiện mà thôi mà thôi.
Kỳ thi cuối kỳ lần này chỉ là một bài kiểm tra nội bộ của trường, không phải kỳ thi chung toàn thành phổ, vậy nên không quá nghiêm ngặt. Tưởng Tuệ Quyên lấy ra một quyển. truyện tranh nhỏ để đọc. Du Văn liếc mắt một cái, nhận ra đó là "Ö Long Viện", một cuốn truyện tranh nàng đã đọc hổi tiểu học.
“Cô Tưởng thật trẻ con, bây giờ ai còn đọc cái này nữa chứ, EXO mới là chân ái, trách không được nàng mãi không tìm được đối tượng, phải lên cả đài truyền hình để tìm kiếm."
Du Văn không làm được bài nên bắt đầu suy nghĩ linh tỉnh về giáo viên. Nàng nhớ lại những tin đồn về Tưởng Tuệ Quyên ở trường Trung học số 4. Tưởng Tuệ Quyên không xấu, nhưng da ngăm đen, mà phụ nữ da ngăm đen thì thường không được ưa chuộng.
Tiêu chuẩn nàng rất cao, lần trước Du Văn ở hành lang nghe Cao mập mạp nói chuyện, muốn giới thiệu giáo viên nam cho Tưởng Tuệ Quyên, nhưng Tưởng Tuệ Quyên đã thắng thừng từ chôi, nói răng mức lương của giáo viên nam quá thấp.
Lúc Du Văn bát quái, nghe loáng thoáng tiếng cười, có lẽ do truyện tranh hài hước quá, Tưởng Tuệ Quyên run rẩy bả vai bật cười.
Phòng thi các thí sinh đều đang cặm cụi làm bài, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút ma sát mặt giãy, cùng với tiếng lật để thi.
Tưởng Tuệ Quyên càng cười càng quá đáng, hai vai rung lên bần bật, cô găng kìm nén nhưng không tài nào được.
“Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười khe khẽ vang lên.
Do không thể nhịn được, nàng bất ngờ bật lên tiếng cười như tiêng heo kêu.
Toàn bộ học sinh trong phòng thi sợ ngây người, đồng loạt quay đầu lại. Du Văn vì phủi sạch một màn mất mặt, ngón tay chỉ vào Tưởng Tuệ Quyên.
Khắp phòng học truyền ra tiếng cười, Du Văn cũng không thể nhịn được mà bật cười. Tưởng Tuệ Quyên lật mặt, để duy trì tôn nghiêm của giáo viên, nàng quát lên: “Cười cái gì chứ?”
“Có cái gì buổn cười!”
Du Văn càng nghĩ đến cảnh tượng vừa xảy ra càng thầy buổn cười. Lúc đó, nàng cách cô Tưởng rất gần, mọi chỉ tiết đều in sâu trong tâm trí nàng, đặc biệt là tiêng cười như tiếng heo kia.
Mẹ ơi, buổn cười quá.
Du Văn cười sặc sụa "gì... gì... gì", hai vai run lên bẩn bật. Tuy nhiên, nàng cũng biết không nên quá trớn trước mặt giáo viên nên cô găng kìm nén. Nhưng do không thể nhịn được nữa, nàng lại cười ra một tiêng lừa kêu vang dội.
Phòng thi số 9. Sau khi Du Văn kêu tiếng lừa xấu mặt, nàng thật không chịu nổi những ánh nhìn kỳ lạ từ các thí sinh khác trong phòng, Du Văn nộp bài thi sớm 15 phút, rời khỏi phòng thi.
Sau khi kỳ thi này kết thúc.
Đàm Mỹ Linh mặc quần jeans rách, dây xích vàng, và thắt lưng nhỏ xinh xắn, xoay eo nhỏ bước ra khỏi phòng thi. Nàng vô cùng tự tin về vóc dáng và nhan sắc của mình.
Tại phòng thi số 11
Thôi Vũ trên lầu chạy xuống chơi, _ tình cờ thầy được dáng người "quyền rũ" của Đàm Mỹ Linh.
Thôi Vũ thường được mời đến nhà Mạnh Quê xem phim nên trình độ thầm mỹ của hắn tương đổi cao, đôi mắt hắn tỏa sáng, giám định và đánh giá một phen. Sau đó hắn thở dài, thẩm nghĩ: "Quá ốm, quá lép."
Cũng không phải là hắn thích đẫy đà, mà là Đàm Mỹ Linh có lẽ để giữ gìn vóc dáng, đã bị thiếu hụt dinh dưỡng trong thời gian dài. Loại thân hình thiếu sức sống này, Thôi Vũ cũng không có hứng thú.
Sau khi Đàm Mỹ Linh nhìn thấy Thôi Vũ, trên mặt lập tức lộ vẻ chán ghét. Trước kia nàng thích nhất là mặc áo croptop nhất để khoe thân hình thon thả của mình.
Thu hút nam sinh ven đường nhìn ngắm, nàng rất thích cảm giác đó, như thể mình là một báu vật quý hiếm được vô số người săn đón, họ chỉ có thể nhìn ngắm chứ không bao giờ có thể chạm vào.
Nhưng mà ngày đó, lại bị Thôi Vũ chê rằng rốn quá bẩn. Từ đó về sau, Đàm Mỹ Linh không bao giờ mặc áo croptop nữa.
Lúc này, Thôi Vũ nhìn chằm chằm nàng, trên người Đàm Mỹ Linh nổi da gà, đổi lại là người khác, nàng chắc chăn sẽ quát lớn, những nam sinh _ thôi kia chắc chăn sẽ cần thận xin lôi, mặc cho nàng chửi bới, còn nàng thì tận hưởng cảm giác cao cao tại thượng này.
Nhưng mà đổi thành Thôi Vũ, nàng không dám nói ra lời nào.
Thôi Vũ thu hồi ánh mắt, không nói gì, nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi Thôi Vũ đi thật xa, Đàm Mỹ Linh mới nhịn không được giơ chân lên, nhìn vào chỗ rách trên quần: "May mắn trên đùi không có bụi." Trưa.
Trong lúc thi cuối kỳ, căn tin trường đóng cửa, sau khi Tiết Nguyên Đồng về đến nhà, cùng Tiết Sở Sở bận rộn ở phòng bếp.
Khương Ninh chỉ việc ngồi đợi cơm. Tất nhiên, không có gì là miễn phí, sau khi ăn xong, hăn chịu trách nhiệm rửa chén bát.
Nhưng, Tiết Sở Sở nhất định sẽ tranh giành để giúp đỡ, chỉ cần sau khi ăn xong thái độ của hắn không kiên quyết, việc rửa chén bát sẽ thuộc về Tiết Sở Sở.
Lúc nấu cơm, Tiết Sở Sở lấy cánh gà từ trong nhà, nàng không muốn chiềm tiện nghi của nhà Đồng Đồng, cho nên đã tự chuẩn bị một sô nguyên liệu.
Còn về phần Khương Ninh, hắn cái gì cũng không mang theo, chỉ ăn chùa. Ban đầu cùng nhau ăn cơm, Tiết Nguyên Đồng còn muốn phân biệt rõ ràng với hắn một chút, nhưng mà quá khó khăn, cho dù là Tiết Nguyên Đồng cũng tính không rõ, vì vậy đành mặc kệ hắn ăn.