“Cha nương, con và thế tử điện hạ có việc phải ra ngoài, hai người nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Mặc đi đến nói với Tô Tử Thành và Tô phu nhân.
“Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì thì để ngày mai nói không được sao?” Tô Tử Thành cau mày hỏi.
“Cha, là bệ hạ triệu chúng con về có việc gấp.” Tô Mặc áp tai vào tai ông nói nhỏ.
Tô Tử Thành nghe xong lập tức thay đổi thái độ: “Được! Các con chú ý an toàn.”
Từ biệt gia đình, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh tìm một nơi không có người, ẩn thân dịch chuyển tức thời đến Ly thành.
Vì hoàng cung đã bị Trần Thiếu Khanh thu thành phế tích nên mặc dù Tôn Hằng đã đăng cơ nhưng lại không ở trong cung.
Mà ở trong một hành cung ở phía Tây Nam thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đã bàn bạc sẽ lấy đồ của hoàng cung trong không gian ra nhưng lại sợ liên lụy đến Tôn Hằng, bị người Triệu gia nghi ngờ nên họ không lấy bất cứ thứ gì từ không gian ra.
Hai người đến trước cửa hành cung, gõ cửa lớn, lập tức có người ra, Trần Thiếu Khanh tiến lên nói rõ ý định.
Có thị vệ chạy vào bẩm báo.
Không lâu sau đi ra nói: “Bệ hạ cho mời.”
Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc nhanh chóng đi vào.
Tôn Hằng đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương, vẫn chưa nghỉ ngơi, thấy Trần Thiếu Khanh họ đến lập tức đứng dậy nói: “Hai người đến đúng lúc lắm, hôm nay trẫm vừa mới gửi thư cho hai người.”
Trần Thiếu Khanh cười nói: “Bệ hạ có chuyện gì mà lại triệu chúng thần đến đây?”
“Các ngươi có biết chuyện dược liệu của Phiên quốc không?” Tôn Hằng mở lời thẳng thắn.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vô cùng kinh ngạc, không ngờ chuyện này lại nhanh chóng truyền đến cung.
“Biết.” Trần Thiếu Khanh gật đầu, sau đó kể lại những chuyện mình biết cho Tôn Hằng.
Tôn Hằng cau mày: “ Tại sao Phiên quốc lại đột nhiên cấm vận dược liệu của chúng ta, mà bây giờ lại đột nhiên mở ra?”
Tô Mặc nói: “Việc cấm vận dược liệu, ta nghi ngờ có liên quan đến việc chúng ta bắt được Trát Hách, việc mở lại ta nghi ngờ là do Mạch Thượng làm ra.”
“Mặc Mặc nói có lý.” Trần Thiếu Khanh cũng phụ họa.
Tôn Hằng gật đầu, cũng tỏ ý đồng tình: “Ý của Mặc Mặc là bọn họ muốn động tay động chân vào dược liệu? Nếu như vậy, một lượng lớn dược liệu được nhập vào thì sẽ không ổn.”
“Đúng vậy, không biết sẽ có bao nhiêu bệnh nhân gặp nạn.” Tô Mặc mặt đầy vẻ lo lắng.
Dược liệu của người Phiên rẻ, chắc chắn sẽ có rất nhiều thương nhân đi nhập hàng, nếu như dược liệu này thực sự có vấn đề thì sẽ có bao nhiêu người gặp chuyện, đến lúc đó, Ly quốc chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Nếu như người Phiên lại thừa cơ cướp bóc, nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.
“Thưa bệ hạ, chúng ta phải ngăn chặn việc nhập vào dược liệu của người Phiên, có vấn đề hay không thì cũng phải ngăn chặn.” Trần Thiếu Khanh đề nghị.
“Việc này hơi khó xử, dược liệu của người Phiên rẻ hơn của chúng ta rất nhiều, cho dù là công khai ngăn chặn nhưng họ vẫn sẽ lén lút nhập hàng, trừ khi khiến họ không còn lợi thế về giá.” Tô Mặc phân tích.
Tôn Hằng gật đầu: “Còn một cách nữa, đó là bóp c.h.ế.t từ nguồn, chuyện này nếu như có liên quan đến Mạch Thượng, vậy thì tìm hắn.”
Nghe lời hắn nói, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng nhau gật đầu: “Đúng vậy, cách này hay!”
“Nhưng mà thuốc giải đã đưa cho hắn rồi, sớm biết như vậy thì không nên đưa cho hắn.” Tôn Hằng có chút hối hận nói.