Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Chương 558

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, hai người cùng nhau cười.

“Ồ? Sao vậy? Các ngươi muốn nói gì?” Tôn Hằng nhìn hai người họ, cười hỏi.

Tô Mặc nghe xong, lập tức đắc ý bắt đầu lắc đầu lắc cổ: “Hoàng huynh, chúng ta đã có chuẩn bị từ trước, chỉ cần điều tra rõ ràng người chủ mưu của chuyện này là Mạch Thượng, ta có thể đảm bảo chuyện này ổn thỏa!”

“Ồ? Sao Mặc Mặc lại chắc chắn như vậy?” Tôn Hằng cười nói.

Hắn nhớ lúc Mặc Mặc còn nhỏ rất nhút nhát, thấy người là trốn tránh, nói chuyện với nàng, nàng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không chịu nói thêm một chữ.

Nhưng mà sao lớn lên lại thay đổi tính tình, trở nên tinh quái hoạt bát, đáng yêu như vậy.

“Hoàng huynh, nếu chuyện này thành công thì không biết huynh sẽ thưởng cho ta và sư huynh cái gì?” Tô Mặc cười xấu xa nhìn Tôn Hằng.

Tôn Hằng cười khổ một tiếng: “Các ngươi xem vị hoàng đế sống khổ hạnh như trẫm này có thể cho các ngươi cái gì?”

Nghe hắn nói như vậy, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lập tức bật cười, đúng vậy, ngay cả hoàng cung đàng hoàng cũng không có, vị hoàng đế này đúng là đủ tủi thân.

“Hoàng huynh, giao việc tu sửa hoàng cung cho chúng ta được không?” Tô Mặc chớp chớp mắt hỏi.

“Quốc khố trống rỗng, lấy đâu ra bạc để tu sửa hoàng cung? Nếu như có, cái chức hoàng đế rẻ mạt này còn đến lượt trẫm sao?” Tôn Hằng lắc đầu: “Trẫm khổ một chút không sao, quốc thái dân an mới là chuyện chính.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu, xem ra vị Tôn Hằng này của họ đúng là một vị hoàng đế tốt lo cho bách tính.

 

Đợi đến khi mọi chuyện ổn định, hắn sẽ nghĩ cách đem những thứ đã thu vào không gian từ từ đổi lại.

 

“Mặc Mặc, có phải thuốc giải cho Mạch Thượng có vấn đề không? Hay là căn bản là không giải hết độc cho hắn?” Tôn Hằng hỏi.

“Hoàng huynh, huynh chỉ trả lời đúng một nửa, đối phó với loại người mặt người dạ thú như Mạch Thượng, nhất định phải trói hắn lại, không được buông lỏng một khắc, nếu không hắn sẽ cắn huynh một cái.” Tô Mặc nghiêm túc nói.

Tôn Hằng là người thông minh, đại khái cũng hiểu được ý của Tô Mặc: “Nói như vậy, các ngươi nhất định đã trói hắn lại rồi?”

“Không phải, là chưa từng cởi trói cho hắn, chỉ là hắn tự cho rằng mình đã được cởi trói, liền bắt đầu tác oai tác quái, lần này ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhất định phải chỉnh đốn hắn cho tốt.”

Tô Mặc nhếch môi cười xấu xa, ánh mắt nhìn về hướng Phiên quốc.

“Tốt! Việc này giao cho các ngươi, điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì? Xem thử dược liệu của người Phiên có vấn đề hay không.” Tôn Hằng gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tô Mặc: “Mặc Mặc thật sự đã lớn rồi, có lúc hoàng huynh cũng không dám nhận ra.”

Tô Mặc liếc mắt nhìn Trần Thiếu Khanh, hai người mỉm cười ăn ý.

Không dám nhận ra là đúng rồi, vốn dĩ cũng không phải!

Chỉ là mượn xác của tiểu thư Tô gia mà thôi, còn linh hồn thì căn bản không phải.

Ra khỏi hành cung, trời đã hơi sáng.

Tô Mặc buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt: “Sư huynh, không được rồi, ta phải đi ngủ thôi, nếu không sẽ c.h.ế.t mất.”

Trần Thiếu Khanh cưng chiều xoa đầu nàng: “Được, ăn ngủ nghỉ là chuyện quan trọng nhất trong đời, về ngủ thôi.”

Nói xong, hai người liền trở về không gian của mình.

Mí mắt Tô Mặc đánh nhau, miễn cưỡng tìm được ký túc xá của mình trong căn cứ, đẩy cửa vào, nằm xuống giường là nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment