.
Chương 121: Đại Hiệp
Lúc biết quần áo của tên trộm kia có chỗ tương tự với người của Thẩm phủ, Trương Thăng rất khó để tiếp tục tin tưởng Thẩm Hàn Thu.
Ông ta muốn mời triều đình phái người khác tới điều tra chuyện này. Bởi vì Trương Thăng hoài nghi đồ đạc là do Thẩm Hàn Thu cướp!
Tên Thẩm Hàn Thu kia còn nảy sinh xung đột trực tiếp với người của Đại quận, cả hai đều có thương vong. Ai dám nói không phải Thẩm Hàn Thu cố ý?
Thịnh Kinh đã vào hè, nhưng không biết vì sao mùa hè năm nay không nóng lắm, trái lại khiến người ta có cảm giác lành lạnh.
Nhắc tới Thịnh Kinh bây giờ có gì nóng hổi, vậy thì nhất định là về tư tình của Thái tử phi và Thẩm Hàn Thu.
Nếu như nói chuyện này Tiêu Vũ là biên kịch và đạo diễn, dù sao nàng sắp xếp kịch bản, còn hành động thực tế. Vậy thì Ngụy Ngọc Lâm chính là quảng bá.
Ngụy Ngọc Lâm dựa vào Ám Hương lâu, nhanh chóng lan truyền chuyện tình của hai người ra ngoài một cách lặng lẽ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Vũ Văn Thành đều là loại mang theo đồng tình và thương hại.
Từ khi Tiêu Vũ lại bổ sung cho hắn ta một ít “thuốc”, cơ thể của Vũ Văn Thành đã trổ mã rõ ràng hơn.
Hắn ta bó ngực cũng có chút khó có thể để thứ có xu thế dưới đất chui lên kia trở về. Loại thay đổi này khiến Vũ Văn Thành vừa thẹn vừa giận. Mặc kệ bây giờ về mặt tâm lý hắn ta có thật sự thích làm nữ nhân hay không thì đối với hắn ta mà nói cũng phải giấu chuyện này cho thật kỹ! Việc này liên quan trực tiếp đến vị trí Thái tử của hắn ta.
Vũ Văn Thành vì sự thay đổi của cơ thể mà nghi thần nghi quỷ, bây giờ vừa bị mọi người nhìn như vậy thì lập tức lo là người khác đã phát hiện bí mật của mình, cảm xúc cực kỳ nóng nảy.
“Nhìn cái gì! Còn nhìn có tin ta móc mắt ngươi không!” Vũ Văn Thành bị Lễ bộ Thị lang nhìn thoáng qua lập tức quát lớn.
Lễ bộ Thị lang lập tức không dám nhìn hắn ta nữa. Lúc này Lễ bộ Thị lang có chút hoài niệm tiền Thái tử.
Cảm xúc của tiền Thái tử ổn định hơn vị này rất nhiều. Chỉ là ông ấy thấp cổ bé họng, chuyện thay đổi triều đại này, ông ta không có sức xoay chuyển. Không muốn chết thì cũng chỉ có thể nghe lời trên dưới Vũ Văn gia.
Hơn nữa Vũ Văn gia cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, sự việc phức tạp, cho dù giết chết cha con Vũ Văn gia cũng không có tác dụng gì. Dưới tình huống không ai có thể tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế sẽ chỉ làm tình hình này càng hỗn loạn.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã đi tới trước mặt, hắn hành lễ với Vũ Văn Thành: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”
Một tiếng Thái tử điện hạ này khiến Vũ Văn Thành rất hưởng thụ. Cho dù Tiêu Vũ kia chưa dứt tình với Ngụy Ngọc Lâm thì sao? Ở trước mặt hắn ta không phải Ngụy Ngọc Lâm hèn mọn như vậy à? Chỉ là con tin có thể diệt trừ bất cứ lúc nào mà thôi.
Hắn ta nghĩ tới đây thì mở miệng hỏi: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi thật sự đã sủng hạnh Tiêu Vũ sao?”
Chuyện này, Vũ Văn Phong vẫn còn có chút canh cánh trong lòng.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Vũ Văn Thành, nói: “Điện hạ, sao bây giờ ngài còn quan tâm chuyện của Tiêu Vũ kia nữa? Tiêu Vũ chỉ là một Công chúa vong quốc, người bị điện hạ vứt bỏ, điện hạ nên quan tâm Thái tử phi hơn mới phải.”
Nói đến đây, Ngụy Ngọc Lâm thở dài một tiếng: “Ta biết chuyện này khiến điện hạ khó chấp nhận, nhưng thần tin Thái tử phi vô tội, là Thẩm Hàn Thu kia không có ý tốt.”
Trong lòng Vũ Văn Thành có dự cảm xấu: “Ngụy Vương, ngươi nói rõ ràng cho ta, Thái tử phi và Thẩm Hàn Thu cái gì?”
Ngụy Ngọc Lâm thấy thế thì hỏi: “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ còn chưa biết sao? Ngài không phát hiện hôm nay mọi người cứ âm thầm bàn tán chuyện gì à?”
Ngụy Ngọc Lâm thở dài một hơi: “Thật ra chuyện này vốn không nên để người ngoại bang như ta nói, nhưng ta không muốn để điện hạ chẳng hay biết gì nữa.”
“Điện hạ, chuyện kia của Thẩm Hàn Thu và Thái tử phi, bây giờ đã truyền khắp toàn bộ Thịnh Kinh rồi.” Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói.
Sắc mặt của Vũ Văn Thành lập tức trở nên tái nhợt. Thì ra mọi người nhìn hắn ta không phải là vì thân hình của hắn ta có sự thay đổi, mà là vì chuyện khác...
Vũ Văn Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm, có điều hơi thở này còn chưa ra hết thì lại bị đẩy lên: “Ngươi nói cái gì! Chuyện dơ bẩn giữa Thẩm Hàn Thu và Văn Thanh Lan đã bị mọi người biết?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu nói: “Theo ta thấy bọn họ cũng không đặt điện hạ vào mắt quá rồi. Thái tử phi kia thì cũng thôi đi, nhưng tên Thẩm Hàn Thu này không thể giữ lại nữa.”