Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122: Nhất Định Bổn Cung Sẽ Không Tha Cho Thẩm Hàn Thu

. Chương 122: Nhất Định Bổn Cung Sẽ Không Tha Cho Thẩm Hàn Thu
Ánh mắt của Vũ Văn Thành u ám nhìn Ngụy Ngọc Lâm, hắn ta mở miệng hỏi: “Ngươi muốn bổn cung đối phó Thẩm Hàn Thu?”

Ngụy Ngọc Lâm rất thẳng thắn: “Ta nhìn tên Thẩm Hàn Thu kia không vừa mắt, bản thân lại không có bản lĩnh đối phó Thẩm Hàn Thu, đương nhiên hi vọng điện hạ ra tay.”

“Có điều... ta chỉ thuận miệng nói thôi, nếu điện hạ vốn dĩ không để ý chuyện này, vậy cũng không sao cả.” Trên mặt Ngụy Ngọc Lâm mang theo vài phần ý cười.

Cho dù Vũ Văn Thành đã thay đổi đến mức không còn là một nam nhân hoàn chỉnh, nhưng lòng tự trọng nam tử của hắn ta vẫn còn.

Nhất là càng thiếu cái gì thì càng để ý cái đó. Lúc hắn ta không thể làm chuyện phu thê với Văn Thanh Lan, Văn Thanh Lan và Thẩm Hàn Thu cắm sừng cho hắn ta.

Lúc trước chuyện này không có ai khác biết, Vũ Văn Thành còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ mọi người đều đang chê cười hắn ta, làm sao hắn ta có thể nhịn được nữa?

Hắn ta không dám động vào Văn Thanh Lan tóm được điểm yếu của mình, nhưng tên Thẩm Hàn Thu này hắn ta lại không sợ!

Bị Ngụy Ngọc Lâm khích một cái như vậy, Vũ Văn Thành lập tức lạnh giọng nói: “Nhất định bổn cung sẽ không tha cho Thẩm Hàn Thu.”

“Có điều... Ngụy Ngọc Lâm ngươi, lúc trước Tiêu Vũ bị ta cướp đi, ngươi thật sự không hận bổn cung sao?” Vũ Văn Thành híp mắt hỏi ngược lại.

Ngụy Ngọc Lâm tỏ vẻ bất ngờ: “Sao điện hạ có thể nghĩ như vậy, chỉ là một nữ nhân thôi mà! Nếu ta thật sự để ý Tiêu Vũ thì sao lại bỏ mặc nàng đi lưu đày?”

“Lúc trước ta đưa Tiêu Vũ tới Ngụy Vương phủ cũng chỉ là muốn sỉ nhục nàng ta, xả giận mà thôi. Nếu nói là ta, vậy ta cũng chỉ có thể hận Tiêu Vũ mới đúng!” Ngụy Ngọc Lâm nói như chém đinh chặt sắt.

Vũ Văn Thành nghe thấy thế thì nhíu mày nhìn Ngụy Ngọc Lâm, trong lúc nhất thời lại hơi tin tưởng hắn.

Nhắc tới cũng trùng hợp, trên thực tế... cũng không phải trùng hợp như vậy, tất cả những chuyện này đều nằm trong sự kiểm soát của Tiêu Vũ.

Lúc này tấu thư của Quảng Dương quận đã đến triều đình. Trương Thăng dứt khoát vạch tội Thẩm Hàn Thu.

“Bệ hạ, Thẩm đại nhân đuổi theo đạo tặc vào bốn quận phụ cận Thái Hành, bốn quận ta tổn thất nặng nề, xin triều đình phái người tra rõ việc này.”

Thái thú Đại quận cũng dâng một quyển tấu thư: “Trong quá trình Thẩm Thống lĩnh đuổi theo đạo tặc, ngộ nhận đội ngũ áp tải cống phẩm của Đại quận ta là đạo tặc, khiến Đại quận ta đánh mất cống phẩm, tổn thất về người, kính xin bệ hạ quyết định!”

Lúc Trương Thăng và Thái thú Đại quận viết bản tấu còn có mấy phần căm uất, vì vậy chữ viết hơi ngoáy, có điều nội dung lại biểu đạt rõ ràng.

“Ai bằng lòng phân ưu cho trẫm?” Vũ Văn Phong hỏi.

Ông ta cũng không ngờ rằng Thẩm Hàn Thu vậy mà lại vô dụng như vậy, không bắt được kẻ trộm còn gây ra phiền phức lớn như vậy!

Nhưng vào lúc này, Vũ Văn Thành tiến lên phía trước một bước: “Phụ hoàng, nhi thần bằng lòng phân ưu cho ngài!”

Vũ Văn Phong đưa mắt nhìn Vũ Văn Thành. Không biết vì sao ông ta cảm thấy gần đây nhi tử nhà mình lại béo hơn rất nhiều, thoạt nhìn lồng ngực cũng lớn hơn một chút.

Chỉ là sự chú ý của ông ta không nằm ở đó, ông ta nhanh chóng nói: “Thành Nhi, ngươi có thể có tấm lòng này, phụ hoàng rất vui mừng, nhưng ngươi là Thái tử tôn quý, việc này chỉ e gặp nguy hiểm, sợ là không ổn.”

Ngọn lửa trong lòng Vũ Văn Thành đang phừng phừng, hắn ta lập tức nói: “Phụ hoàng, ngài hãy giao chuyện này cho nhi thần đi!”

Thấy Vũ Văn Thành kiên định như vậy, Vũ Văn Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”

Sau khi hạ triều, Ngụy Ngọc Lâm trở về Ngụy Vương phủ, căn dặn: “Thiết Sơn, Lục Tử, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.”

“Đi... đi đâu?” Thiết Sơn nghi hoặc hỏi.

Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nói: “Không phải ngươi muốn đi đòi nợ sao? Ta mang theo ngươi đi đòi nợ.”

Theo lý mà nói thì Ngụy Ngọc Lâm không thể nào rời khỏi Thịnh Kinh này, nhưng hắn đã chọn một người có thân hình tướng mạo giống hệt mình trong Ám Ảnh lâu từ trước, cẩn thận bồi dưỡng.

Bây giờ có thể coi như thế thân, ở lại trong phủ, chỉ cần cáo bệnh tĩnh dưỡng là được.

Lúc này Tiêu Vũ không hề biết vị hôn phu lúc trước của nàng, còn có vị hôn phu lúc trước trước của nàng đang cùng nhau đuổi theo về hướng nàng lưu đày.

Lúc này nàng đã chuẩn bị rời khỏi bốn quận Thái Hành này rồi.

Tiêu Vũ đi cũng được mấy ngày, phải trở về xem thử đại đội lưu đày. Nhưng trước khi đi... nàng vẫn quyết định làm một chút chuyện đại hiệp phải làm.

Trong một ngôi miếu đổ nát ở Quảng Dương thành có không ít đứa trẻ ăn mày tụ tập.
Bình Luận (0)
Comment