.
Chương 123: Mua Với Giá Không Đồng
Bọn chúng đều không cha không mẹ, dựa vào ăn xin mà sống, nhưng ăn xin cũng là bữa đói bữa no, mọi người đã đói tới mức giống như que củi khô từ lâu.
Tiêu Vũ thừa dịp ban đêm ném vào trong một ít tiền bạc. Rào rào một tiếng, người bên trong giật mình tỉnh giấc. Mấy đứa trẻ ăn mày này vẫn rất có kỷ luật, kỷ luật này sao, là hình thành trong quá trình không ngừng tranh giành địa bàn, bây giờ bọn chúng cũng có Lão Đại, là một thiếu niên lang mười sáu tuổi.
“Người nào ở đó?” Địch Tử An rút thanh kiếm gãy trong tay ra, che chở những đứa trẻ ăn mày này phía sau lưng.
Tiêu Vũ đưa lưng về phía ánh trăng, đứng ở cửa ra vào.
“Số bạc này thưởng cho các ngươi, các ngươi cẩn thận phân phối một chút, đừng để người khác biết được, nếu không e rằng sẽ gặp họa sát thân.” Tiêu Vũ thấp giọng nói.
Nàng không hi vọng những hài tử này vì việc thiện nhất thời của mình mà rước họa vào thân. Địch Tử An lập tức kiểm tra cái túi Tiêu Vũ ném ra.
Thấy bên trong là một chút bạc, trong lòng hắn ta giật thót, lập tức lại hỏi: “Các hạ đưa bạc cho bọn ta, bọn ta nên ghi nhớ ân nhân, xin hỏi đại danh của ân nhân.”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Trộm... Nồi Hiệp?”
Cái tên này có chút không thuận miệng. Lời vừa nói ra, đám trẻ ăn mày lập tức đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn bóng đen không thấy rõ dáng vẻ trước mắt.
Chỉ thấy bóng đen này tung người nhảy lên, lúc Địch Tử An đuổi theo đi ra thì người đã không còn tung tích, tất cả giống như một giấc mộng.
Ban ngày Tiêu Vũ đã nắm rõ rồi, nơi nào nhiều người nghèo nhất.
Vì vậy nàng tới từng nhà đưa một ít tiền. số tiền này đều là Trương Thăng vơ vét bốn phía.
Tiêu Vũ để lại tiền, thứ nhất là muốn tiếp tế cho những người nghèo này một chút, thứ hai à... nàng muốn khiến mỹ danh đại hiệp của mình lan truyền ra ngoài.
Như vậy đợi sau này nàng vung tay hô lên, chẳng phải là người người hưởng ứng tụ tập hay sao?
Tiêu Vũ vẫn còn nghĩ đến việc đá cả nhà Vũ Văn lão cẩu từ trong hoàng cung ra ngoài.
Lúc trước sở dĩ nàng không dứt khoát diệt trừ cả nhà này luôn là vì nàng biết Vũ Văn gia ngoại trừ Vũ Văn lão cẩu và Vũ Văn Thành còn có đại gia tộc phía sau. Hơn nữa... cho dù nàng diệt trừ cả nhà Vũ Văn thì có thể giành lại ngôi vị Hoàng đế sao?
Lòng dân đã mất, nàng không khống chế được triều thần, lại càng không khống chế được dân chúng.
Bây giờ việc nàng phải làm chính là từ từ phát triển thế lực của mình, tập trung lòng dân trở lại.
Nàng không bỏ trốn trên đường lưu đày là vì muốn Vũ Văn Phong cảm thấy tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Bởi vì như vậy nàng có thể âm thầm phát triển ở chỗ Vũ Văn Phong không thấy được. Nhưng... giả dụ một khi chạy trốn, nhất định Vũ Văn Phong sẽ phái người đuổi bắt, đến lúc đó nàng không phải phạm nhân lưu đày mà là tội phạm bỏ trốn. Dọn nhà, một khi có sơ hở sẽ rất khó đông sơn tái khởi.
Tiêu Vũ làm xong những việc này, suy nghĩ có lẽ phủ của Trương Thăng lại lắp nồi mới.
Vì vậy nàng lại tới phủ của Trương Thăng rút một cái nồi, lúc này mới rời khỏi. Đương nhiên, tấm biển của phủ này nàng cũng không bỏ qua. Thứ này cho dù là dùng để ngồi xe hay là dùng để làm ghế đẩu đều cực tốt.
Thẩm Hàn Thu như bị điên lùng bắt Tiêu Vũ khắp nơi, nhưng Tiêu Vũ đã vinh quang trở về từ lâu. Nàng đã về tới đại đội lưu đày.
Lần này Tiêu Vũ trở về mang theo không ít đồ tốt. Hai huynh đệ Tiêu gia dắt một con ngựa, mang theo cả một chiếc xe ba gác, quang minh chính đại đưa tới đại đội lưu đày.
Trần Thuận Niên thấy một xe đồ xuất hiện thêm kia thì cả người hơi bối rối. Không phải ông ta đã nói với bệ hạ Tiêu Vũ muốn mưu phản sao? Sao bệ hạ lại không muốn giết chết Tiêu Vũ, trái lại đưa nhiều đồ tới như vậy!
Có điều lúc trước huynh đệ Thôi gia đã trở về trước một bước, mang theo ý chỉ trong cung về.
Rất đơn giản, chính là kêu Trần Thuận Niên mặc kệ Tiêu Vũ, không cần can thiệp quá nhiều. Ý của Vũ Văn Phong là để Tiêu Vũ chết sớm siêu sinh sớm, nhưng sau khi Trần Thuận Niên nhận được ý chỉ đã hiểu lầm ý tứ trong đó.
Tuy rằng trong lòng ông ta không vui nhưng cũng không dám can thiệp sự gia nhập của chiếc xe ngựa này.
Lúc này hai vị nương nương cũng nhìn tới ngây người.
Dung Phi mở miệng hỏi: “Công chúa, người thế này là... ra ngoài càn quét mua sắm sao?”
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong lòng, không phải là thế à, còn là mua với giá không đồng đấy.