.
Chương 124: Đây Là Cái Gì
Tiêu Vũ cười nói: “Nào nào nào, mọi người xem thử có cần thứ gì không.”
Tiêu Vũ nói xong bắt đùa lấy đồ trên xe xuống. Vải bạt là hàng bán chạy, Tiêu Vũ lại lấy một ít ra dùng.
Trừ thứ này ra, mọi người nhất định cần quần áo để tắm giặt. Người khác thì thôi, nhưng mấy nương nương cơ thể mềm mại được chiều chuộng, đương nhiên kể cả tiền Công chúa Tiêu Vũ, nếu mặc quần áo quá thô ráp thì trên người sẽ nổi mẩn. Kiểu dáng không cần phải quá lộng lẫy, nhưng trung y nhất định phải thoải mái.
Các loại lương thực mì gạo và rau khô, Tiêu Vũ cũng lấy một ít ra. Lúc nàng không tiện lấy đồ từ trong không gian ra thì cũng có thể tự nấu cơm ăn. Thừa dịp mọi người xem đồ, Tiêu Vũ kéo Dung Phi, Lệ Phi và Thước Nhi sang một bên, lấy ra mấy gói đồ từ trong cái túi mình mang theo trong người ra.
“Đây là cái gì?” Lệ Phi rất tò mò nhìn sang.
Tiêu Vũ nói: “Đây là băng vệ sinh.”
Các nữ nhân ra ngoài không dễ dàng, bây giờ Dung Phi đang tới nguyệt sự, dùng đai nguyệt sự mình tự sửa, trên đường giặt rửa bất tiện phơi nắng cũng bất tiện, Tiêu Vũ vừa mới phát hiện nên cố ý lấy một chút băng vệ sinh ra.
Thấy mọi người tỏ vẻ nghi hoặc, Tiêu Vũ giải thích: “Chính là đai nguyệt sự.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ giải thích đại khái cách dùng cho mọi người, sau đó lại mở hai miếng ra, lót dưới chân. Thứ này thoải mái hơn lót giầy cổ đại.
Khả năng tiếp nhận của mấy nương nương rất mạnh, phải biết rằng bọn họ là nữ nhân sống trên đỉnh kim tự tháp của Đại Ninh triều, thứ tốt trong thiên hạ này, bọn họ đều là nhóm đầu tiên được thử.
Thứ mới lạ như vậy, bọn họ tiếp nhận rất nhanh, lúc này đang không nhịn được cảm thán: “Cái này quả thật không giống đồ trên thế gian.”
Tiêu Vũ nở nụ cười, lại lấy mấy tấm khăn lụa vuông đưa cho hai người. Đây đều là hàng bán hạ giá trong trung tâm thương mại.
Không phải Tiêu Vũ không nỡ lấy đồ tốt mà là quần áo trong trung tâm thương mại đều là đồ mùa đông chiếm đa số, khăn tơ mỏng như vậy không có nhiều, đều đang bán hạ giá.
Tô Lệ Nương mở khăn lụa, giơ lên trước ánh sáng, trong khăn lụa loáng thoáng có ánh sáng đang chuyển động, mỏng đến mức gần như có thể nhìn xuyên thấy bóng người.
“Đây là... hàng dệt trên trời sao?” Tô Lệ Nương kinh ngạc hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Các ngươi thích thì giữ lại dùng đi.”
“Công chúa, vật như vậy quá quý giá, ngươi vẫn nên giữ lại tự mình dùng đi.” Tô Lệ Nương có chút lưu luyến buông đồ xuống, mở miệng nói.
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng,thứ này thật sự không quý giá. Hơn nữa nàng cũng không thích thứ này mà.
Đối với nàng khăn lụa còn không hữu dụng bằng mặt nạ trùm đầu, dù gì tất đen cũng còn hơn cái này, ít nhất tất đen có thể dùng để sửa làm khăn trùm đầu đi ăn cướp.
Không sai, con người Tiêu Vũ không theo lẽ thường như thế đấy. Nếu là nữ tử bình thường nhìn thấy tất chân chỉ nghĩ tới việc bản thân mang vào thử xem có đẹp hay không, nhưng Tiêu Vũ chỉ nghĩ... có tất chân trùm đầu đi ăn cướp.
Tiêu Vũ cười híp mắt nói: “Đồ đã cho các ngươi thì chính là của các ngươi.”
Dung Phi cầm lấy khăn lụa, đôi mắt hơi ươn ướt: “Công chúa, lúc trước ta tốt với người hơn thì tốt rồi.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế lập tức cảnh giác. Phương thức tốt với người khác của Dung Phi rất khác biệt, đó chính là trông chừng người này, dạy người này tri thức. Rất hiển nhiên cho dù là Tiêu Vũ lúc trước hay là nàng đều không phải người có thể học chi, hồ, giả, dã.
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Dung Phi nương nương, ta cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi. Nếu ngươi thật sự muốn làm lão sư của người khác, đợi tới đất hoang, ngươi có thể nhận mấy học trò.”
Dung Phi nghe thấy thế hơi sững sờ.
Nhưng ngay sau đó trong con ngươi ôn hòa của Dung Phi mang theo từng chút ý cười như ánh sao: “Đến lúc đó ta sẽ làm một nữ tiên sinh!”
Sau khi Dung Phi nói xong lời này mới phát hiện bản thân vậy mà đã có chờ mong vào cuộc sống tương lai. Phải biết rằng lúc trước nàng ấy hận bản thân không thể chết luôn trên con đường lưu đày này, hoàn toàn không nghĩ tới tương lai của mình sẽ thế nào.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, móc ra hai cuộn giấy vệ sinh, mở miệng nói: “Đúng rồi, cái này các ngươi cũng cầm lấy dùng đi, dùng hết rồi ta sẽ cho người đưa thêm.”
“Cái này là... giấy? Nhưng có phải giấy này hơi mềm quá rồi không?” Dung Phi đã thấy rất nhiều giấy, nhưng loại trắng tinh mềm mại như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.