.
Chương 162: Đường Núi Gập Ghềnh
“Tham kiến Thái tử điện hạ.” Tạ Quảng hết sức lo sợ mà nói.
Vũ Văn Thành rất hưởng thụ tiếng Thái tử điện hạ này, thế là hỏi: “Ngươi đã từng gặp Thẩm Hàn Thu?”
Tạ Quảng có chút khó hiểu: “Từng gặp.”
Vẻ mặt Vũ Văn Thành u ám: “Người đang ở đâu? Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là đừng có giấu Thẩm Hàn Thu! Nay Thẩm Hàn Thu là trọng phạm triều đình.”
Tạ Quảng hoàn toàn mơ hồ.
Hóa ra hai người này thực sự không phải một giuộc. Cứ như vậy, hình như có không gian thao tác rồi. Nói tóm lại, đối với ông ấy mà nói, mặc kệ là Thẩm Hàn Thu hay Vũ Văn Thành đều uy hiếp cực lớn đến Công chúa.
Tạ Quảng nói luôn: “Điện hạ, ta đi giúp ngài bắt Thẩm Hàn Thu!”
“Tính toán thời gian, chắc Thẩm Hàn Thu còn chưa rời khỏi Nam Dương, ta hạ lệnh phong thành ngay!” Tạ Quảng nói chắc như đinh đóng cột.
Ông ấy nhất định đóng kín thành.
Để cho hai người Thẩm Hàn Thu và Vũ Văn Thành, ai cũng đừng hòng ra ngoài! Như vậy thì Công chúa có thể đi xa hơn một chút.
Đương nhiên, Ngụy Ngọc Lâm cũng không phải không chuẩn bị gì.
Hắn cho người đến phủ của Tạ Quảng chuyển đi một số đồ đạc, đương nhiên, quan trọng nhất là chuyển cái nồi kia đi.
Cứ như vậy... tạo thành hiện tượng giả Trộm Nồi Tặc vẫn còn ở Nam Dương. Tin rằng dù Thẩm Hàn Thu hay là Thái tử đều sẽ lựa chọn điều tra chuyện này rõ ràng rồi mới lo đến việc của Tiêu Vũ.
Coi như Thẩm Hàn Thu hoàn toàn bị Vũ Văn Thành cuốn lấy rồi.
Vũ Văn Thành không có bản lĩnh gì, nhưng ai bảo Vũ Văn Thành là Thái tử cơ?
Cho dù là Thẩm Hàn Thu thì dưới sự truy đuổi của Vũ Văn Thành cũng không có cách nào hoàn toàn thoát thân.
Lúc này Tiêu Vũ hoàn toàn không hề hay biết sau lưng mình còn có cái đuôi, hơn nữa Thẩm Hàn Thu và Vũ Văn Thành đã bắt đầu chơi trò ngươi đuổi ta chạy, yêu mà không có được rồi.
Bởi vì nàng đã đến Hành Sơn quận rồi.
Nghe tên Hành Sơn quận thì đã biết, nơi này nhiều núi. Từ đây đi về phía Nam, coi như hoàn toàn ra khỏi đồng bằng rồi, đường không dễ đi.
Bọn họ thuận lợi lấy được lộ dẫn, đi thẳng lên núi.
Tính toán thì bọn họ phải ở trong núi bảy ngày mới có thể ra khỏi dãy núi nối liền không dứt này.
Đường núi giữa Hành Sơn và Thương Ngô không dễ đi, người đi đường cũng không nhiều, thế nên trên đường núi cỏ mọc tràn lan, đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của đường đi nữa.
Tiêu Vũ lấy gậy leo núi từ cửa hàng đồ dã ngoại.
Thứ này coi như là sản phẩm thường thấy của đồ dã ngoại, thế nên không hề ít, tổng cộng Tiêu Vũ tìm được một trăm cây.
Phân phát cho người bên mình, sau đó âm thầm đưa cho Sở Duyên một ít, coi như là chia xong hết. Ngoài ra, Tiêu Vũ còn tìm được vài đôi giày thể thao.
Trước kia, nàng và các nương nương đều đeo giày da hươu, giày này vừa đẹp lại có tác dụng giữ ấm, chống gió, chống nước.
Nhưng có một điểm không tốt chính là không thích hợp để leo núi. Đế giày quá trơn rồi. Đường núi gập ghềnh, không cẩn thận cái là là có khả năng từ đường dốc tuột xuống.
Lúc này, ưu thế của giày thể thao và gậy leo núi quá rõ ràng. Kiểu giày đối với các nương nương mà nói đúng là rất mới lạ.
“Đây là giày sao? Nhìn lạ quá.” Liễu Nha không nhịn được hỏi một câu.
Lẽ nào đây là đồ trong cung mới có?
Dung Phi nương nương cũng cảm thấy mới lạ, đưa tay ra nghiên cứu: “Đây là gì?”
Tiêu Vũ nhìn bọt khí ở cạnh giày, giải thích: “Tăng tính đàn hồi, đeo lên thử xem.”
Cũng may triều đại này không có tập tục xấu là bó chân, nếu không giày của nàng cũng không có đất dựng võ.
“Ồ? Cái này cũng tốt thật!” Sau khi Dung Phi mang vào, ban đầu nàng ấy cảm thấy được giống như bàn chân đang giẫm lên mây, tiếp theo lại có cảm giác cực kỳ yên lòng khi chạm đất. Vô cùng thoải mái.
“Đây là loại giày gì thế?” Dung Phi tò mò hỏi.
Tiêu Vũ thuận miệng nói: “Mọi Thứ Đều Có Khả Năng.”
Dung Phi hơi nghi ngờ: “Cái gì?”
“Tên của đôi giày này gọi là Mọi Thứ Đều Có Khả Năng.”
“Về phần đôi giày trong tay Lệ Phi nương nương thì có tên là Cảm Giác Không Bình Thường.” Tiêu Vũ thuận miệng bịa ra.
Tất nhiên, cũng không hoàn toàn là bịa ra.
Lệ Phi và Dung Phi cũng không ngờ rằng sau khi bản thân rời khỏi hoàng cung vậy mà mỗi ngày đều có thể hiểu biết thêm các kiến thức về các món đồ tốt mà từ trước đến giờ họ chưa bao giờ biết tới!
Hơn nữa còn thoải mái đến nỗi bọn họ khó có thể tưởng tượng được! Đúng là không giống với những đồ vật trên thế gian này.
Bởi vì mang một đôi giày thoải mái, cho nên lúc mọi người leo núi thì cảm thấy dưới lòng bàn chân rất ổn định, không dễ dàng bị trượt chân.