.
Chương 163: Anh Hùng Đánh Hổ
Nhưng dù là như vậy, sau khi mọi người vượt qua một đỉnh núi thì vẫn có một chút đi không nổi.
Tiền Xuyên tìm được một nơi bằng phẳng, ra hiệu bảo mọi người nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ ngơi, vẫn là quy tắc cũ, người bên phía Tiêu Vũ vẫn bắc cái nồi sắt lên.
Một cái nồi không thể đủ dùng cho nên trước khi vào núi, Tiêu Vũ đã cầm hai cái nồi theo.
Cái nồi mà Tiêu Vũ dùng lúc này là do Quỷ Mặt Đen cõng từ đầu đến giờ.
Khi Tiền Xuyên tới gần thì Thước Nhi đang nấu cơm, hắn ta nhìn vào cái nồi sắt to kia, không nhịn được mà khen một câu: “Chất lượng cái nồi sắt này của Công chúa nhìn không tệ.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, nồi sắt của Văn phủ thì chất lượng làm sao có thể tệ chứ? Nếu không phải không thể dịch chuyển tức thời thì trên thực tế Tiêu Vũ không có khả năng để cho Văn phủ và Vũ Văn lão tặc còn nồi nấu cơm!
Sau khi nấu cơm xong, Tiêu Vũ bưng một chén mì sợi, tìm một nơi ngồi xổm xuống mà hút xì sụp.
Cảnh này bị Dung Phi nhìn thấy, nàng ấy muốn nói nhưng lại thôi, đường đường là Công chúa của một quốc gia, cử chỉ sao có thể thô lỗ như vậy? Chỉ là vừa định thốt ra miệng thì Dung Phi lại nhịn lại.
Hiện giờ Tiêu Nguyên Cảnh rất tôn thờ cô cô nhà mình, vì thế cũng đi tới, học theo dáng vẻ của Tiêu Vũ ngồi chồm hổm xuống: “Cô cô, ngồi chồm hổm ăn cơm ngon hơn ạ?”
Lúc này Tiêu Vũ mới phản ứng lại, phát hiện bản thân đã mang một ít thói quen ở kiếp trước đến đây.
Khi ở kiếp trước, nàng thường xuyên không ở cố định tại một nơi nào cả, khi có ăn thì cứ há mồm ăn bừa vài miếng, làm gì còn để ý ăn ở nơi nào chứ?
Cho dù là sau này gia nhập tổ chức trở thành lính đặc chủng thì cử chỉ cũng không được phóng khoáng như mọi người thường hay nghĩ.
Có lẽ trong mắt của người ở bên ngoài thì lính đặc chủng là người cầm một ống kính có tầm ngắm 8x, có thể ngắm chuẩn đầu người ở cách xa ngàn dặm, người khác ra sao thì nàng không biết, nhưng có rất nhiều thời điểm nàng lại là người giấu mình ở một góc chờ cấp trên ra lệnh.
Có một lần vì nhiệm vụ mà nàng ngồi chồm hổm ba tiếng đồng hồ ở vách ngăn bên trong WC đến nỗi muốn phát bệnh trĩ thì mới ngăn chặn được mục tiêu của nhiệm vụ.
Tiêu Vũ không thể giải thích, đối với những câu hỏi của đứa nhỏ lại sợ mất mặt nên trả lời: “Ngồi chồm hổm ăn có thể đón lấy năng lượng của đất.”
“Trước kia ta có nghe nói về một loại công pháp tên là Cóc Công, là loại công pháp phải quỳ trên mặt đất để luyện, cô cô cũng đang luyện công đúng không?” Tiêu Nguyên Cảnh tiếp tục hỏi.
Tiêu Vũ cảm thấy Tiêu Nguyên Cảnh xem nhiều thoại bản võ hiệp quá rồi, nói một câu: “Không phải ta đang luyện công.”
“Không luyện công vậy người ngồi xổm trên mặt đất ăn làm gì?” Tiêu Nguyên Cảnh không hiểu.
Tiêu Vũ chịu đựng kéo búi tóc giống như một cái bao nhỏ ở trên đầu Tiêu Nguyên Cảnh, mở miệng nói: “Tiểu hài tử không cần phải hiểu nhiều như vậy, ăn cơm nhanh lên!”
Tiêu Nguyên Cảnh cũng bắt đầu ăn cơm nhưng trong lòng lại nghĩ, trước kia cô cô cũng không biết một chút công phu nào, hiện giờ đột nhiên lại biết, nhất định là đã luyện thần công tuyệt thế gì đó rồi.
Nói không chừng còn có quan hệ với việc ngồi chồm hổm ăn cơm.
Vì thế… Ở trên đường lưu đày tiếp theo, hễ Tiêu Vũ ngồi chồm hổm ăn cơm thì Tiêu Nguyên Cảnh cũng sẽ ngồi xổm xuống theo nàng, nếu Tiêu Vũ ngồi… thì Tiêu Nguyên Cảnh cũng sẽ ngồi cạnh.
Nếu là trước kia khi ở trong cung, Lý Uyển sẽ không bỏ mặc cho nhi tử của mình không tuân thủ quy củ như vậy.
Thân là Tiểu Hoàng tôn, mỗi một cử động đều phải mẫu mực. Nhưng hiện giờ, việc đã đến nước này, Lý Uyển chỉ hy vọng nhi tử của mình có thể vui vẻ một ngày thì được một ngày.
Hiện tại tuy rằng mẫu tử bọn họ vẫn còn giữ cái đầu trên cổ, nhưng cái đầu này lại giống như mượn từ Diêm Vương điện, không biết chính xác khi nào thì sẽ rớt.
Tiêu Vũ mới vừa cơm nước xong thì bên kia truyền đến một tiếng la vì hoảng sợ.
“Cứu… Cứu mạng với!”
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một sai dịch đang liều mạng chạy về.
Tiền Xuyên thấy cảnh tượng như vậy thì bị dọa sợ đến nhảy dựng: “Có chuyện gì xảy ra? Có phải có người chạy trốn hay không?”
Tuy rằng Tiền Xuyên hỏi như vậy nhưng lại cảm thấy chuyện này không có khả năng. Việc quản lý đội ngũ lưu đày này không tính là nghiêm ngặt, nếu muốn trốn thì đã chạy trốn từ lâu, thật sự không nhất thiết phải chạy trốn tại nơi núi sâu rừng già như thế này.
“Có hổ!” Sai dịch run rẩy nói.